Chương 27

4.2K 191 72
                                    

Sau khi nhảy xuống, quốc sư dùng ngôn ngữ Bán Nguyệt quốc để nói chuyện: "Khắc Ma, sao lại thế này?"

Khi nàng mở miệng, thanh âm chênh lệch khá lớn so với tưởng tượng của Tạ Liên. Mặc dù đích xác là lạnh lùng, nhưng lại rất nhỏ, tựa như một tiểu hài tử lầm bầm lầu bầu rầu rĩ, không vui, cũng không phải loại lãnh khốc hữu lực. Nếu không phải nhĩ lực của Tạ Liên không tồi, thì căn bản không nghe rõ được.

Quốc sư lo lắng hỏi: "Tại sao tất cả đều vong mạng như thế này?"

Khắc Ma: "Còn không phải vì ngươi đem bọn họ đẩy xuống dưới, nhốt tại cái nơi quỷ quái này sao?"

Lúc này, quốc sư chợt cảnh giác hỏi: "Có một người đang ở đây. Là ai?"

Kỳ thật, bên dưới đáy hố lúc này trừ bỏ Khắc Ma, hẳn là còn có thêm hai "người" nữa, nhưng, Tam Lang không có hô hấp cùng nhịp tim, nên nữ nhân quốc sư này không phát hiện dấu vết tồn tại của hắn, hơn nữa, vừa rồi ở phía trên loạn thành một đống, căn bản không nhớ rõ ai chạy, ai rơi xuống, bởi vậy, nàng cho rằng ở đây chỉ có một mình Tạ Liên. Khắc Ma nói: "Chính là bọn họ giết chết binh lính của ta, có phải ngươi hiện tại rất cao hứng không? Cuối cùng tất cả đều chết sạch rồi!"

Nàng không lên tiếng trả lời mà lâm vào trầm mặc, sau một lúc lâu, một đạo ánh lửa bỗng nhiên bừng sáng lên trong đêm tối, ngọn lửa nhỏ nhỏ xuất phát từ lòng bàn tay hắc y thiếu nữ.

Thiếu nữ này nhìn qua bất quá chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, ánh mắt tăm tối, hơi u buồn, vầng trán cùng khóe miệng đều ứ máu, dưới ánh lửa nhập nhòe hiện lên vô cùng rõ ràng. Bàn tay nâng ngọn lửa tựa hồ đang run rẩy. Nếu không phải đã được xác nhận từ trước, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, quốc sư Bán Nguyệt, đương nhiên là một tiểu cô nương tái nhợt như vậy.

Ngọn lửa kia ngoại trừ chiếu sáng chính nàng, còn lan ra bốn phía xung quanh. Dưới chân nàng, tất cả đều là thi thể của binh lính Bán Nguyệt quốc.

Tạ Liên nhịn không được hướng bên cạnh nhìn thoáng qua.

Bởi vì ngọn lửa của quốc sư phi thường nhỏ, nên không chiếu sáng toàn cảnh đáy tội nhân hố, bọn họ vẫn như cũ biến mất trong bóng tối, nhưng nhờ một chút ánh sáng ấy, y cũng có thể nhìn thấy thân ảnh hồng y bên cạnh. Tuy rằng nhìn không rõ, nhưng với khoảng cách gần như vậy, vẫn mơ hồ có thể nhìn ra, không biết có phải ảo giác hay không, Tam Lang ban đầu so với y đã cao hơn, nhưng mà, hiện tại, tựa hồ lại càng cao hơn một ít.

Ánh mắt Tạ Liên chậm rãi hướng phía trước dời đi, tạm dừng ngay cổ họng thiếu niên, sau đó tiếp tục hướng lên trên, dừng lại trên chiếc cằm duyên dáng.

Một nửa khuôn mặt của Tam Lang vẫn như cũ biến mất trong bóng đêm, nhưng Tạ Liên cảm thấy, một nửa khuôn mặt này, tựa hồ cùng trước kia có điểm bất đồng. Tuy cũng tuấn mỹ như nhau, nhưng hình dáng, đường cong dường như càng rõ nét hơn trước.

Có lẽ chú ý tới ánh mắt của y, một nửa khuôn mặt của hắn hơi hơi xoay lại đây, khóe môi nhợt nhạt cong lên.

Nụ cười này cực kỳ hoặc nhân, khoảng cách hai người thật sự đã rất gần, nhưng mà, nếu muốn thấy rõ một nửa khuôn mặt của Tam Lang, nhất định càng phải tiến gần hơn nữa, bất tri bất giác, Tạ Liên đã tiến đến hắn gần một bước. Lúc này, một tiếng than khóc chọt vang lên ở nơi xa, chính là của Khắc Ma, hẳn là sau khi nhìn thấy thảm trạng này, hắn đã chịu kích thích rất lớn. Nghe hắn thống khổ rên rỉ, biểu tình của vị quốc sư kia chỉ bình thản, mộc mộc(*), sau một lúc lâu, nàng nói: "Tốt. Rốt cuộc cũng giải thoát rồi."

Thiên quan tứ phúc [ Edit]Where stories live. Discover now