9.Dạy kèm học sinh lớp trên thì như thế nào?

489 28 1
                                    

"A..."

                     

"Sao vậy?"

                     

"Lúc nãy kề trán...nhiệt độ cơ thể hoàn toàn bình thường."

                     

"..."

                     

"Cái đó...Xán Liệt, anh không định về nhà sao?"

                     

"Sao phải về nhà?"

                     

"Thì...anh hết sốt rồi."

                     

Nếu đã không còn sốt nữa, vậy thì còn lí do gì để giữ lại?

                     

Khánh Tú  vừa nghĩ vừa cố đẩy Xán Liệt  ra ngoài cửa, mà anh cũng không kháng cự, im lặng để cho cậu đẩy ra.

                     

Rầm!

                     

Cánh cửa đóng lại thật mạnh, Khánh Tú  không kiềm chế được nữa, cả người mềm như bún dựa vào cửa.

                     

Trên môi vẫn còn vương độ ấm, Khánh Tú  đưa tay sờ, tay đột nhiên như phải bỏng.

                     

Nóng, nóng quá, giống như bờ môi của người ấy.

                     

Anh đẩy cậu vào tường, ra sức hôn cậu, đôi môi mạnh mẽ chà xát môi cậu. Hơi thở trên người anh áp tới, dường như muốn xộc vào cả mũi. Cảm giác trên người anh mang tới, không phải là bí bách hay áp lực, mà giống như một loại rượu vang thơm nồng, chỉ ngửi thôi cũng muốn say.

                     

Người bị áp lên tường, hai tay cùng tay anh đan chặt vào nhau, chân bị tách ra, cả người như một con cừu nhỏ, rơi nước mắt đáng thương chỉ đợi người làm thịt. Nhưng con sói trước mặt cừu kia, dường như không muốn ăn ngay mà nhấm nháp từ từ, rồi gặm từ đầu đến chân, gặm đến cả xương cũng không còn.

                     

Cậu muốn phản kháng, muốn giãy dụa, nhưng chỉ cảm thấy người mềm nhũn, nhiệt độ cơ thể càng tăng, mà nóng nhất là đôi môi đang bị dày vò không ngừng kia, cuồng dã, mang theo một chút vội vàng chiếm đoạt. Cậu chỉ biết mặc theo, hãm sâu vào đó không lối thoát.

                     

Bất chợt, một bàn tay mát lạnh lần mò vào áo sơ mi của cậu...

                     

Không đúng!

                     

Chuyện này sao có thể xảy ra?

                     

Khánh Tú  cảm thấy tầm nhìn mờ dần đi, đầu óc quay cuồng, khi mở mắt ra một lần nữa đã là trần nhà quen thuộc.

[H][CHUYỂN VER][CHANSOO] MÈO NGỐC LẠI ĐÂY!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ