39. Trừng phạt (2)

293 10 0
                                    

WARNING: NC - 21, SM

                     
Sau khi bị dương cụ giả nhét vào, đôi môi Khánh Tú như một đoá hoa xinh đẹp bị chà đạp nát bấy, rỉ ra chất lỏng đỏ thẫm. Đầu tóc cậu rối bù, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Xán Liệt mới nhớ ra chính mình vừa làm một việc thật đáng phỉ báng. Anh cúi xuống dịu dàng hôn cậu, nhằm đền bù cho cậu.

                     
Nhưng không ngờ, Khánh Tú lại cắn anh một cái.

                     
Xán Liệt không quan tâm mùi gỉ sắt trong miệng đang ngập tràn. Ánh mắt anh nhìn Khánh Tú, tâm trạng như rơi xuống vực sâu.

                     
Người con trai ấy, đã từng dụi đầu vào lòng anh nũng nịu, từng đỏ mặt khi bị anh làm đến cao trào. Giờ đây, đôi mắt như ánh sao kia nhìn anh lạnh lùng ghét bỏ, cậu ghê tởm nụ hôn của anh, ghê tởm sự chăm sóc của anh.

                     
Mèo nhỏ, anh đáng ghét đến vậy sao?

                     
Vì sao em không nghe anh giải thích chuyện năm năm trước? Vì sao em không chịu tin anh?

                     
Tổng Giám đốc Phác thị đã trải qua bao nhiêu sóng gió thương trường, cảm thấy thật không cam lòng.

                     
Anh đã đợi nhiều năm như vậy, sắp đặt tất cả như vậy, chỉ để đổi lấy một cái nhìn ghét bỏ của cậu?

                     
Nếu cậu đã không chịu nghe chuyện năm năm trước, cũng không sao! Anh vẫn có thể trói cậu bên mình, không cho cậu chạy thoát!

                     
"Anh làm gì?!" Khánh Tú kinh nghi nhìn Xán Liệt đang tiến tới tủ quần áo. Thứ đồ chơi còn lại chưa dùng, anh ta đã đi lấy cái khác?

                     
Người đàn ông này định tra tấn cậu như thế nào nữa đây?

                     
Năm năm thời gian, cậu không còn tin anh sẽ đối xử tốt với mình. Đến cuối cùng, chẳng phải anh vẫn coi cậu là một thứ đồ chơi đó sao?

                     
"Mèo nhỏ, em thật sự không muốn nói gì với tôi?"

                     
Khánh Tú lặng nhìn đồ vật trong tay anh. Lưu luyến tình cảm đã mất, cậu chỉ biết trước mặt là một người đàn ông máu lạnh vô tình, không từ thủ đoạn để giam cậu lại bên anh ta.

                     
Giọng cậu cũng như lòng cậu, đầy dư vị nhạt nhẽo, "Đừng gọi tôi là Mèo nhỏ, tôi không phải Mèo nhỏ của anh."

                     
Con ngươi Xán Liệt ánh lên những tia đỏ máu. Nháy mắt, roi da giáng xuống.

                     
Chát! Chát!

                     
Tiếng roi da đánh vào nghe thập phần chói tai. Chẳng bao lâu sau, trên lưng Khánh Tú đã hằn lên hai vết lằn. Ở chỗ bị roi quất, da thịt rách ra, ẩn ẩn màu máu. Khánh Tú ngồi im tại chỗ, cố chịu đựng cảm giác đau rát nóng bỏng.

                     
Tuy nhiên trong đau rát khiến cậu suýt ngất đi ấy, một luồng khoái cảm như điện giật chạy dọc sống lưng cậu. Ngay cả khi roi đã dừng, trên lưng vẫn còn lưu lại cảm giác quái dị, thậm chí còn lan ra khắp cơ thể. Ga giường bằng tơ lụa siết lấy eo, rõ ràng ban đầu rất đau nhưng sau dần, chỗ bị roi quất sinh ra ngứa ngáy, át cả đau đớn bỏng rát.

[H][CHUYỂN VER][CHANSOO] MÈO NGỐC LẠI ĐÂY!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ