Cùng ngày nhiệm vụ, tâm trạng các du khách trên du thuyền ở bến tàu đều vô cùng tốt, Chu Chính Đình mặc áo khoác gió màu đen, đeo kính râm xen lẫn vào bên trong đoàn người. Hiện tại cũng không coi là quá nhiều người, dừng ở đây chờ đợi người quen, Chu Chính Đình ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa chính của cảng đang mở, hành khách lục tục mang hành lý đi xuống.
"Adam, họ đến rồi, bắt đầu nhận diện."
Chu Chính Đình thấp giọng nói chuyện với Phạm Thừa Thừa qua tai nghe, người đang ngồi bên ngoài xe đợi lệnh. Cậu lập tức bắt đầu quy trình trên máy tính, Chu Chính Đình đỡ kính râm, mắt trái lập tức nhảy ra một khuôn hình màu xanh lục.
Chu Chính Đình một tay đút trong túi áo, xen lẫn vào đám người. Vòng tròn màu xanh lục ở trước mắt trái đang không ngừng quét hình, dù sao tìm mục tiêu trong bể người vốn không phải chuyện đơn giản gì.
"Theo, phía trước, bên phải."
Tiếng Phạm Thừa Thừa vang lên từ tai nghe, Chu Chính Đình lập tức xoay người chuyển hướng bước về phía bên phải. Anh nhấc nhấc cằm quét qua đám người phía trước, trang bị bên mắt trái khóa vào một khuôn mặt. Chu Chính Đình tự tin cong khóe miệng, nhanh chân bước về phía mục tiêu. Một tay vẫn đút trong túi áo, mục tiêu đang di chuyển cùng hướng với Chu Chính Đình, anh làm bộ cầm điện thoại di động không nhìn đường đi.
Bỗng nhiên Chu Chính Đình va vào một người đi đường.
"A! Xin lỗi!"
Chu Chính Đình cầm không chắc điện thoại, do va chạm đột ngột mà đánh rơi trên nền đất, anh kinh ngạc một hồi, sau đó nhanh chóng khom lưng nhặt lên, xoay người cung cúc tạ lỗi với người bị đụng vào. Tuy rằng người chủ động đụng vào là Chu Chính Đình, nhưng nhìn thấy màn hình điện thoại của anh đều vỡ nứt, dù sao cũng là người đi đường không quen biết, đối phương cũng không tiện trách cứ cái gì.
"Không có gì, anh cẩn thận một chút."
Người qua đường tùy tiện trả lời một câu sau đó quay người đi. Mục tiêu của Chu Chính Đình cũng không thèm để ý, hắn tiếp tục hướng về lối ra mà chạy.
Chu Chính Đình liếc mắt nhìn bóng lưng mục tiêu, cẩn thận lướt lướt màn hình điện thoại di động.
"Quyết định, Hồ Ba, dựa vào cậu đấy."
Chu Tinh Kiệt ngồi trên chiếc xe ở ven đường chờ đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng đợi được chút tin tức, nhưng âm thanh bên tai sao lại khó chịu như vậy. Anh đưa tay đặt trên vô lăng, lúng túng cong cong khóe miệng.
"Vẫn muốn gọi tôi là Hồ Ba à?"
"Cảm thấy không thích hợp sao? Thế Pikachu, Kẹo hồ lô, Gấu Teddy, chọn cái mình thích đi."
Chu Chính Đình lên xuống giọng điệu trêu chọc làm Chu Tinh Kiệt thật muốn xông tới đánh người, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc. Có điều tốt xấu gì thì cũng đang làm nhiệm vụ, Chu Chính Đình lại là đội trưởng, chuyện nhỏ này cố nhịn.
"Theo anh, anh thích Hồ Ba vậy thì là Hồ Ba."
"A ha, Hồ Ba~"
"Được rồi, người ra rồi, chuẩn bị đi."
Phạm Thừa Thừa đang điều khiển định vị từ xa, nghe thấy hai người trong tai nghe không biết phân biệt tình hình mà còn đùa giỡn, liền phát ra một cái tín hiệu. Chu Chính Đình lập tức thu hồi nụ cười, xoay người, đeo kính rân lên, đồng thời đeo đôi găng tay đen bằng da.
"Theo?"
Chu Tinh Kiệt thấy mục tiêu từ lối ra, anh ta khởi động động cơ, chờ đợi chỉ thị từ Chu Chính Đình. Bây giờ Chu Chính Đình mới đi ra từ một lối bí mật khác, lướt qua nhìn trước ngó sau, xác nhận không có đuôi mới nhanh chóng lấy chìa khóa ô tô từ trong túi áo ra. Chu Chính Đình kéo cửa xe, đạp mạnh chân ga xuống.
"Bắt đầu hành động."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] [Khôn Đình] CỨU RỖI
FanfictionLàm gì có ai không sợ chết, chỉ có điều, so với cái chết của mình, Thái Từ Khôn lại càng sợ cái chết của Chu Chính Đình hơn.