Trước khi ở bên nhau nhất định không thể giống với sau khi đã ở bên nhau được. Trước khi ở bên nhau, nếu thời gian dài không gặp cũng chỉ có thể thỉnh thoảng vô tình nhớ đến. Nhưng sau khi ở bên nhau rồi, chỉ những lúc bận rộn mới có thể vô tình quên đi.
Kiều Nhân để bản thân bận rộn một tuần, vì không muốn mình phân tâm mà cô còn đặc biệt hiếm khi tăng ca đến ba lần trong một tuần. Mỗi lần về nhà Kỷ Niệm đều nói cô làm việc quá nhiều, ngay cả mì ăn liền cũng không nấu cho cô ăn nữa.
Một tuần này trôi qua nói nhanh thì không nhanh, nói chậm cũng không chậm. Một tuần của cô cứ như vậy bình yên trôi qua trước mắt Kỷ Niệm.
Vốn suốt cả một tuần, Kiều Nhân cũng không cảm thấy mình quá nhớ anh, kết quả vừa nãy nhìn thấy, tâm trạng mà cô đã cố gắng chuẩn bị thật tốt bỗng chốc biến thành dã tràng xe cát. Đôi mắt lập tức trở nên ẩm ướt, Kiều Nhân chớp mắt mấy cái, trước mắt mơ hồ cách một lớp nước mỏng.
Giọng anh lúc này thật sự vang lên bên tai cô, so với ban nãy càng dịu dàng hơn: "Ăn cùng gia đình."
Một câu nói không thể giải thích được.
Kiều Nhân mất mấy giây mới hiểu ra, hẳn là anh đang trả lời câu hỏi trong tin nhắn của cô ban nãy.
Đã qua bao lâu rồi.
Kiều Nhân nghĩ thầm, thời gian dài như vậy, hoa hiên vàng cũng nguội.
Nói thì nói vậy, nhưng đáy lòng cô vì câu nói kia mà trở nên mềm mại, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi hơi nặng: "Cha mẹ của anh à?"
"Ừ."
"Khi nào ăn xong?"
"Ngay lập tức."
Giọng Kỷ Hàn Thanh dừng lại, hoàn toàn bỏ điện thoại ra khỏi tai, cụp mắt ngắt cuộc gọi. Sau đó anh hơi cúi người: "Vừa nãy gọi anh là gì?"
Trong hành lang có người đi qua, nhưng phần lớn là nhân viên phục vụ trong khách sạn, chỉ cho rằng hai người là khách hàng bình thường, bước chân cũng không dừng lại, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi làm nhiệm vụ của mình.
Kiều Nhân dựa sát lưng lên tường, "Kỷ tổng..."
Cô không cảm thấy cách gọi này có vấn đề gì.
Kết quả vừa trả lời xong, Kiều Nhân liền nhớ tới câu nói vừa nãy của Kỷ Hàn Thanh "Tối hôm qua em không gọi anh như vậy", cô nín thở, một giây sau đúng như dự đoán nghe thấy anh hỏi: "Không nhớ rõ tối qua gọi là gì à?"
Kiều Nhân: "..."
Ý anh nói là cuộc điện thoại của hai người tối qua.
Hôm qua Kiều Nhân tăng ca đến hơn mười một giờ, mặc dù bận nhưng lại cực kì muốn nghe giọng của anh. Cô vốn nghĩ là làm, sau khi một tiếng chuông vang lên cô lại muốn cúp điện thoại.
Vừa bỏ điện thoại ra hai giây, đầu bên kia dường như nghe máy ngay lập tức. Giọng anh trầm thấp, hình như mang theo cả ý cười: "Còn nhớ gọi điện cho anh à?"
Ngón tay Kiều Nhân để trên phím tắt cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng rời đi: "Sao anh còn chưa ngủ?"
"Đang chờ điện thoại của em."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Trái Tim Loạn Nhịp - Thời Câm
RomanceTRÁI TIM LOẠN NHỊP Tên gốc: Tim đập thình thịch/心跳怦怦怦 Tác giả: Thời Câm Editor: Hướng Dương Thể loại: Hiện đại, ngọt, sủng,... Tình trạng bản gốc: 99 chương - Đã hoàn Văn án: Nội bộ tòa soạn đồn đại với nhau, tổng giám đốc Kỷ Hàn Thanh độc thân lâu...