Jeon Wonwoo nhớ, khi cuộc chiến giữa Spade và phiến quân phản loạn diễn ra, đó là năm 1886. Lúc ấy, anh mới vỏn vẹn 10 tuổi; Jungkook và Jiwoo vừa qua sinh nhật thứ 8.
Đó là một đêm rất lạnh, tuyết bay đầy trời, mịt mờ cả không gian vốn đã chẳng sáng sủa gì của Bích Quốc. Trái ngược với Rô và Cơ Quốc, vương quốc này không có mùa xuân và hạ, sắc trời lúc nào cũng âm u, chực mưa rào, chực gió bấc, có lẽ vậy nên mới tạo ra những sinh linh với trái tim cũng đầy mảng tối. Anh ngồi đọc sách bên chiếc bàn nhìn ra cửa sổ ở trong một căn phòng rất cao về phía Đông của toà lâu đài. Đức Vua nói vì hiện giờ anh là Hoàng Thái Tử, anh là người có thể sẽ nắm giữ vận mệnh đất nước sau này, vì thế anh cần nhìn ra hướng mặt trời mọc mỗi sáng, để nhắc nhở bản thân phải giữ cho người dân được bình yên, ngày ngày bảo vệ vầng thái dương mọc lên trên đất nước này.
Wonwoo tự hào vì có người cha là một vị Quân Vương tài giỏi, đức độ, nhưng cũng có thứ áp lực đè nặng lên vai. Nhỡ đâu anh không thể gánh vác cái trách nhiệm cao cả mà Người vẫn luôn dặn dò và kì vọng khôn xiết vào anh ấy?
Phải, anh đã có những suy nghĩ như vậy kể từ khi mới là đứa trẻ lên mười, luôn lo lắng về cái vận mệnh bất tử dai dẳng rồi sẽ đeo đuổi mình cả ngàn năm phía trước.
Đó là khi anh nhìn thấy từ đâu đó, một đám lửa cháy dữ dội được bắn ra, bắt đầu lan nghi ngút tại cổng thành phía bên trái. Đôi tai ma cà rồng được luyện tập sắc bén bắt đầu nghe tiếng bước chân rầm rập, tiếng la hét, khứu giác anh ngửi thấy mùi máu tanh. Gần, rất gần. Và anh nhận ra tất cả những việc này, đang bắt nguồn từ trong lâu đài, có ai đó từ bên trong đang gây náo loạn.
Hoang mang gập cuốn sách lại rồi đứng dậy, Woo dè dặt tiến ra phía cánh cửa phòng mình. Những tiếng bước chân không hàng lối đang tiến từ dưới lên rất nhanh. Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt. Phòng của cha mẹ ở tận hành lang phía Tây, cùng với Jiwoo. Có mình phòng anh và Jungkook ở phía này. Không biết họ có nghe thấy?
Sự lo lắng cuộn trào trong lòng, giống như những ánh lửa đang bùng lên mãnh liệt ngoài cửa sổ kia, điều đầu tiên Wonwoo nghĩ đến được là đến chỗ Hoàng tử Jungkook - em trai mình, cách đó một đoạn. Chẳng chần chừ lâu hơn, anh đẩy cánh cửa gỗ, bước chân đi dọc hành lang tối tăm tăng tốc dần. Vì còn nhỏ nên chưa thành thạo lắm khả năng đi đến điểm cần thiết trong nháy mắt, anh chỉ biết guồng chân. Những giọng nói xa lạ kia chỉ còn cách họ hai lần cầu thang. Anh gõ cửa phòng Jungkook một cách gấp gáp, cậu mở cửa ra lập tức, căng thẳng nhìn anh:
- Hyung-nim... ồn quá, em không thích cảm giác này.Khi anh đang định đẩy cậu vào phòng cùng nhau, thì từ sau họ, Hoàng Hậu xuất hiện, chiếc váy ngủ trắng dài thuớt tha của Người rướm máu, trên tay bế theo Jiwoo, người đang gục vào cổ mẹ sợ hãi. Hai đứa trẻ này vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển cảm xúc của mình trước những tình huống thế này. Người mẹ ma cà rồng níu các con mình vào trong phòng Jungkook, kéo chúng vào góc trong cùng, và hạ giọng:
- Thái tử, Hoàng tử, Công chúa, chúng ta đang bị tấn công, đây là người rất nguy hiểm, ta cần các con ở nguyên đây và không dịch chuyển dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Vệ Binh chưa thể vượt qua được cổng thành đã bị lửa vây quanh, và chúng ta sẽ phải chờ đợi. Đức Vua đang đối phó với chúng ở cầu thang. Dù có thế nào, hãy bảo vệ mình trước, ta yêu các con.
BẠN ĐANG ĐỌC
[J̶u̶n̶g̶r̶i̶] ѕρα∂єѕ
FanficJungkook quay sang nhìn thứ ánh sáng mị hoặc toả ra từ ánh mắt cô, thầm nghĩ, vô tận là một khoảng thời gian rất dài, không biết đã bao lần trong cả trăm năm hắn mặc đơn độc bủa vây trái tim mình. Nhưng bởi có Yerim xuất hiện trên chặng đường này...