Tiết trời tháng mười của London như thể một tấm chăn len nặng trịch, gió thốc từ mái nhà xuống đường, khiến lá rụng xào xạc dưới chân. Jimin bực mình với chính mình, lựa chọn một bộ quần áo khá mỏng và cái áo khoác nỉ dáng dài này không có chút tác dụng nào trong việc giữ ấm, đặc biệt là trong cái văn phòng chẳng có nổi một cái điều hòa như ở đây.
"Vậy quyết định của ngài ra sao, thưa ngài?" Cậu nhân viên có hai hàng kim loại niềng chặt trên răng cười cười mở lời, rõ ràng ngóng chờ một câu trả lời tích cực.
Jimin nhìn xuống đôi giày da đã mòn liếng dưới sàn, chậm rì rì trả lời. "Tôi rất tiếc, nhưng tôi không thích lắm, căn phòng quá lớn, tôi thì chỉ cần một chỗ ngả lưng, làm phiền cậu rồi."
Nói xong, cậu đứng dậy, kéo cái áo khoác vào sát người, không muốn nghe thêm lời kì kèo của nhân viên môi giới nhà đất vốn chuyên nghiệp cái mánh lới cắn chặt con mồi không để thoát, hiển nhiên cậu ta sẽ trưng ra hàng tá căn hộ khác giá thấp hơn, hoặc đề nghị chia sẻ nhà với ai đó.
Vấn đề là Jimin đã chán ngấy cung cách làm việc của cậu ta, cậu về London đã hơn hai tuần, và đến tận giờ cậu ta vẫn cứ kì kèo những căn hộ cao cấp, để xứng với công lao đã vì tổ quốc của ngài, thưa ngài. Trong khi Jimin đã nói rõ, mình chỉ cần một mái nhà che mưa, một cái cửa sổ trông ra đường được, và một cái giường có chăn nệm không bốc mùi, có gì khó quá không?
Bỏ ngoài tai tiếng bước chân giậm bình bịch sau lưng, Jimin đã bước ra đường, hít thở cái không khí giòn tan của tháng mười xung quanh. Thời tiết khá ảm đạm, mây xám giăng khắp lối, và cậu thật không muốn về khách sạn lúc này, có lẽ một cái sandwich và một cốc Earl Grey ở băng ghế công viên sẽ được việc hơn nhiều.
Vứt hết cà chua và hành tây trong bánh, cậu vừa ăn vừa nghĩ đến số tiền ít ỏi còn lại của mình, tối đa còn sống ở khách sạn được hai tuần nữa, cần phải tìm chỗ ở rẻ hơn gấp nếu không muốn phải quay về vùng Lavenham ở nhờ nhà ông anh họ.
"Park Jimin! Có phải là Park đấy không?"
Có tiếng gọi từ phía bên kia đường, Jimin ngẩng đầu lên và thấy một nhân dạng lạ lẫm, một cái đầu sắp hói, một cái kính gọng tròn, cà vạt chỉnh tề và một đôi giày da sáng bóng. Kì lạ thật, từ khi đôi giày da cậu đang mang sắp hỏng, Jimin đặc biệt chú ý đến giày người khác, đó là tâm lý gì đây?
"Oh, cậu không nhận ra tôi hả?" Người kia cười hớn hở nói tiếp sau khi thấy gương mặt không thay đổi gì ở Jimin, rõ ràng cậu ấy đang rất kiềm chế để không nói rằng ông ta đã nhận nhầm. "John Huckman, đại đội 2, John đây!"
"Ôi Chúa ơi, John! Cái tay anh sao rồi?" Jimin bất ngờ thốt lên, bật dậy từ băng ghế đang ngồi, giang rộng đôi tay ôm lấy đồng đội cũ thay cho một cái bắt tay đầy khách sáo.
Người đàn ông kia đưa một bàn tay chỉ còn ba ngón, vẫy vẫy trước mặt hai người, "Cưa rồi, nhưng không sao, ít ra tôi còn sống. Phải cảm ơn cậu, Park, nếu không có cậu e rằng tôi không chỉ mất có hai ngón tay." Vẻ lấp lánh trong đáy mắt ông ấy có vẻ cảm kích thật sự, một sự cảm kích không thể nói hết bằng lời. Jimin nhún vai.
BẠN ĐANG ĐỌC
love is a maze, but you're amazing- KOOKMIN- [Sherlock Au]
FanfictionNếu một Jungkook trẻ con gặp một Jimin có quá nhiều thứ còn ẩn giấu, cậu ấy có thể thoát khỏi "love maze" này chứ? Tình đơn phương của Sherlock Kook and Watson Jimin, let get it!