Phần 75

1K 54 5
                                    

PHẦN II : [ 24 ]

Tử Quân nhếch môi nhìn dòng điện từ trên vi tính chạy đều không một chút rối loạn nào, ngày hắn cầm đồ đánh ở trên đầu Lạc Quân khiến em trai ngất đi để cứu Tử Lan thì cũng từ chính lúc Lạc Quân đã hoàn toàn mất đi ý thức và ngủ tới lúc này. 5 năm, dù đã dùng mọi cách và thủ đoạn, em trai bướng bỉnh này vẫn không chịu tỉnh dậy.

Nhưng mà, Tử Quân gấp quyển sách ở trên tay lại rồi chậm rãi đứng lên đến bên cửa sổ, cơn mưa vừa mới tạnh lại khiến không khí càng trong lành. Đôi mắt Tử Quân híp lại đầy nguy hiểm :

" Lạc Quân, em đừng nghĩ là bản thân có thể lừa được tôi. Dù gì, trong người chúng ta cũng chảy chung một huyết thống, em nghĩ gì anh còn không biết hay sao? "

Nói xong, hắn cố tình đóng cửa sổ kín lại rồi đưa bàn tay chùi đi vết bẩn đầy trên thành gỗ, cả quá trình chỉ trong vòng vài giây sau đó Tử Quân đặt bức ảnh của cô ở trên đầu Lạc Quân rồi từ từ bước ra ngoài.

Đợi đến khi bóng dáng của Tử Quân biến mất thì người con trai nằm trên giường chợt mở mắt ra đầy rùng rợn, hắn mím chặt môi ngồi dậy, cơ thể lộ ra trước không khí khiến hắn càng tỏ rõ vẻ quyến rũ hơn. Hắn đưa tay cầm bức ảnh trên đầu giường xuống nhếch môi cười tà :

" Tử Quân ơi là Tử Quân, có lẽ anh đổi họ rồi nên quên mất nhiệm vụ là phải bảo vệ Tử Lan.... nếu anh dám làm cô ấy bị thương thì tôi sẽ giết anh "

5 năm nay, hắn luôn giả vờ hôn mê để đi tìm bằng chứng loại thuốc phiện cô bị tiêm bị Tử Quân thay đổi, cái ngày Tử Quân thông báo cô đang gặp nguy hiểm thì ánh mắt của hắn ta lại không có một chút lo lắng nào. Sứ mệnh hai anh em của hắn khi sinh ra là bảo vệ cô suốt cả cuộc đời để trả ơn gia tộc Louis của cô, khi cô chết thì bọn hắn tuyệt đối cũng không thể sống, ba mẹ trước khi qua đời đã nói như vậy.

Hơn nữa, ánh mắt Lạc Quân bỗng trở nên ôn nhu rồi hôn nhẹ lên tấm ảnh ở trên tay của mình đầy yêu thương :

" Lúc em được sinh ra, tôi là người bế đầu tiên sau này nếu nhắm mắt người cuối cùng tôi muốn thấy cũng là em "

Vốn là sứ mệnh đơn giản nhưng cuối cùng lại trầm luân, Tử Lan, em thật sự đúng là thuốc phiện của cuộc đời hắn.

Côi nhi viện ngoại ô nước Pháp, ở trên vùng núi cao một căn nhà thờ được ở trên đỉnh xây dựng theo phong cách cổ kín, xung quang được bao bọc bởi những hàng rào thép gai. Nó tựa như một căn nhà tù, cũng tựa như một nơi tiên cảnh mà không ai có thể chạm tới hay vào được.

Tử Quân ôm con gấu bông chậm rãi đi vào bên trong, như một thói quen hắn đi thẳng qua cánh cửa lớn vòng lui sau vườn cây, một bé gái khoảng 7 tuổi đang ủ rủ ngồi hát nghe ngao.

Tử Phiên Phiên nhìn thấy Tử Quân đi vào thì đôi mắt đen liền hiện lên vui vẻ, cô bé chạy ào ra rồi nhảy vào lòng của hắn nũng nịu :

" Ba nuôi, khi nào con mới được đi tới nơi đó để gặp mẹ...? "

Dĩ nhiên Tử Quân biết nơi đó trong ý của Phiên Phiên là nơi nào? Môi nâng lên nguy hiểm, con mắt nhìn về phía góc cây ở cuối khu vườn rồi cười :

ÔNG BỐ 17 TUỔI !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ