Người Chị Năm Xưa

884 52 1
                                    

Tôi đem cả đống đồ mà anh mua lên phòng thử từng cái. Ta nói cái nào cái nấy đều đẹp ơi là đẹp, kiểu cọ cũng bắt mắt. Vì trời trở lạnh nên anh mua toàn là vải dày, mặc sẽ ấm hơn. Nhìn đống đồ đó mà thấy thương Hàn Kiệt ghê, thương vì anh biết cách làm tôi thấy ấm áp, thương vì anh rất ân cần chu đáo với tôi và mẹ tôi

Nằm trên phòng đợi anh, lòng sốt ruột không biết vì điều gì. Không biết từ khi nào mà tôi lại muốn ngủ cùng anh đến như vậy. Chẳng lẽ tâm sinh lí lại thay đổi ? Tự nhiên thích được anh ôm, thích được ở gần anh, thích tất cả mọi thứ liên quan đến anh !

Người ta nói yêu không chưa đủ, phải xen lẫn tình dục vào thì tình cảm mới mặn nồng thắm thiết được.. Thô nhưng thật nha mấy chị, chị nào đang yêu thì chắc sẽ biết đều này mà nhỉ :))

23:30PM

Tôi nằm đó cứ lăn qua lăn lại mà chẳng tài nào ngủ được.. có lẽ vì thiếu hơi anh nên vậy. Rồi tôi cũng nghe tiếng bước chân, tiếng mở cửa phòng. Hàn Kiệt vừa mở cửa tôi đã ngồi bật dậy

"Anh..."

"Sao em chưa ngủ ?"

"Không có anh em ngủ không có được" Tôi nũng nịu

Hàn Kiệt nhanh chân đi đến ngồi trên giường, anh nhìn tôi, nhéo nhẹ má tôi một cái

"Anh làm việc, anh đã dặn buồn ngủ cứ ngủ trước không cần đợi anh.."

"Nhưng em không ngủ được nếu không có anh ngủ cùng"

"Lại muốn gì đây cô nương"

Tôi ôm anh, mặt dụi dụi ngực anh, hương thơm từ cơ thể anh tỏa ra làm tôi thấy hưng phấn

"Ngày hôm nay anh đâu vậy ?"

"Anh đi làm, sao em hỏi thế ?"

"Anh có làm gì có lỗi với em không chồng yêu ?"

Hàn Kiệt nghiêng đầu nhìn tôi, chân mày nhíu lại một cách khó hiểu

"Ý em là sao ?"

"Có phải anh làm gì lỗi lầm với em nên anh mới mua quà cho em để chuộc lỗi không ?"

Anh ký nhẹ vào trán tôi, anh cười lắc đầu rồi bảo

"Vợ à em đa nghi từ lúc nào vậy ? Anh có lòng mua quà cho em mà giờ em lại nghĩ anh như vậy.. Em không tin tưởng anh sao ?"

"Không phải, em không có ý đó.. Tại mỗi lần anh mua gì cũng đều nói với em trước, tự nhiên hôm nay đi cả buổi không gọi về cuộc nào, rồi còn mua đồ cho em, cho mẹ nữa.. bảo sao em không nghi"

"Yêu nhau mà không tin tưởng nhau sao em ?"

Hàn Kiệt miệng nói cười cười nhưng bộ dạng thì hơi tức giận. Cũng đúng thôi, mình hết lòng vì người ta mà bị nghi ngờ như vậy hỏi sao không tức giận. Tôi chẳng qua là muốn hỏi đùa một tí, ai ngờ lại động đến lòng tự trọng của anh. Tôi nhanh chóng hạ cơn giận anh xuống..

"Em xin lỗi, em đùa một tí thôi.. Em không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy" Nói xong tôi cúi đầu xuống như thấy có lỗi

Tôi nghe tiếng thở dài của Hàn Kiệt, có lẽ động đến lòng tự trọng của anh thật rồi. Ở cái tuổi của tôi ai cũng có những suy nghĩ bồng bột, nghĩ gì nói đó mà không cần biết hậu quả của nó là gì. Ở cái tuổi của tôi là độ tuổi dễ mắc sai lầm nhất, quan trọng là phải có người giúp bạn nhận ra lỗi lầm của mình

SÓNG GIÓ HÀO MÔNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ