Chap 107

149 0 0
                                    

Ngày thứ hai…

5h sáng, tiếng chuông điện thoại réo rắt, tôi mắt nhắm mắt mở bắt máy.

-         “Ai đó?”

-         “Dậy đi! Đồ con heo!”

-         “Em à? Sao gọi anh sớm vậy”, giọng tôi ngái ngủ.

-         “Dậy đi tập thể dục với em”, giọng HN ngọt ngào thấy sợ.

-         “Sáng sớm này ai tập thể dục hả trời!? Nhà quê quá đi”

-         “Ừ! Em nhà quê nên em mới tập thể dục, còn anh là người thành phố nên không. Dậy đi đó! Nửa tiếng nữa có mặt ở bờ Hồ không đừng trách em”

Cô bé nói giọng nhẹ nhàng vô cùng, nhưng ẩn chứa đằng sau là một lời đe dọa khủng khiếp. Tôi uể oải gỡ tấm chăn ra rồi lại uể oải vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Những tưởng khi ra Hà Nội sẽ chẳng còn ai ngày ngày dựng dậy sớm, nhưng tôi đã nhầm.

Gửi xe ở công viên, tôi đi thẳng đến chỗ hẹn. Vừa thấy em, chưa nghe khen vì sự “hy sinh cao cả” được câu nào, tôi đã nghe mắng vốn.

-         “Muộn 5 phút nhé”

-         “Em không cho anh đánh răng rửa mặt hả?”

-         “Cho, nhưng vẫn phải đúng giờ”

-         “Dậy được là cố gắng lắm rồi đấy”, tôi nói với giọng giận dỗi.

-         “Nên giờ nhận thưởng đây”, nói điều em ngó nghiêng xung quanh xem có ai không rồi thơm vội vào má tôi một cái. Thơm xong, cô bé quay mặt đi đỏ mặt thẹn thùng.

Ban đầu là bất ngờ, nhưng ngay sau đó là cảm giác thích thú lan tỏa. Tôi đứng ngây người trước niềm hạnh phúc giản đơn và vẻ đẹp đầy nữ tính ở người con gái của mình. Cô bé để tóc búi cao làm lộ khuôn mặt sáng ngời. Em mặc áo phông màu trắng cùng chiếc quần thể thao màu đen, chuyên dành cho dân chạy bộ, và đeo đôi giày màu hồng nhìn dễ thương tệ.

-         “Làm gì mà đứng như phỗng vậy. Bộ anh chưa thấy con gái chạy bộ bao giờ à”, HN khua khua cánh tay trước mặt tôi.

-         “Có thấy, nhưng xinh đẹp thế này thì chưa”, tôi làm mặt tỉnh rụi.

-         “Anh đừng có mà trêu em!”, cô nàng lấy tay đánh vào vai tôi một cái. Chả hiểu là đánh yêu đánh ghét mà tôi thấy nàng cứ cười khúc khích. Đúng là con gái, cứ được khen là xoắn hết cả lên.

Trêu qua trêu lại một lúc, HN giục.

-         “Chạy cho nóng người đi. Đứng đây hoài chắc chết cóng mất”

-         “Thì chạy”, tôi chép miệng.

Hà Nội buổi sáng đầu thu có một nét đẹp rất bình dị mà không phải ai sống ở nơi này cũng đủ tinh tế nhận ra và dừng lại chiêm ngưỡng. Đó có thể là hình ảnh người phụ nữ tảo tần gánh hàng rong, cũng có thể là hình ảnh bác xe ôm đội sương đội gió chờ khách. Tôi nhìn thấy ở họ sự hy sinh cao cả và trên gương mặt khắc khổ ánh lên một khát khao cháy bỏng vì tương lai của những người con. Nét bình dị còn được tìm thấy ở những tán cây xào xạc, nghe tiếng gió luồn trong kẽ lá, chợt thấy không gian yên tĩnh lạ thường…

Vị Tình đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ