Chương 1 - "Con không cần thêm chị đâu"

6.9K 251 6
                                    

Seungwan bừng tỉnh vì tiếng nhạc vang lên ầm ĩ. Với tay lấy chiếc điện thoại trên chiếc tủ đầu giường, cô không khỏi bực bội vì người đã quấy rầy giấc ngủ của mình từ sáng sớm. Không buồn mở mắt để nhìn xem ai là người gọi, mặc kệ những lọn tóc loà xoà trước trán, cô ngái ngủ lầm bầm:

"Ai vậy?"

"Son Seungwan, có biết giờ là mấy giờ rồi không mà còn ngái ngủ thế con bé này? Ăn nói thì cộc lốc, còn không lưu số của mẹ vào mà còn hỏi ai vậy là thế nào?"

Seungwan hoảng hồn bật dậy khi nghe giọng nói từ tốn nhưng ẩn chứa kìm nén của mẹ mình. Cô dịu giọng:

"Ở Hàn Quốc giờ mới là 6 giờ sáng thôi mẹ à. Tối qua con thức đến gần sáng để soạn nốt phần kế hoạch marketing cho chiến dịch mới của công ty. Ban nãy cũng không kịp xem ai là người gọi. Số của mẹ không cần lưu con vẫn nhớ mà."

Cười hì hì vào điện thoại, cô toát mồ hôi lo mẹ sẽ lại cằn nhằn về thói ăn nói cộc lốc của mình. Gia đình của Seungwan có truyền thống theo nghề y tại Canada, nên dù khá giả, bố mẹ cô không chiều chuộng mà rất chú trọng trong việc nuôi dạy hai con gái nhỏ, không chỉ chú trọng về học thức mà còn về cách đối nhân xử thế.

Phì cười vì sự lém lỉnh của đứa con đã xa nhà 8 năm, bà dịu dàng:

"À, làm như thế là hay lắm, không lo sinh hoạt điều độ, con sẽ nhanh già lắm đấy. Con dậy đi, sáng nay con gái bạn mẹ sẽ đến, lớn hơn con 3 tuổi, là chị con đấy, lo dọn dẹp cái phòng còn trống cho sạch sẽ, con bé sẽ ở phòng đó."

"Ơ... mẹ nói gì con không hiểu, con bạn mẹ là ai, đến đây làm gì? Con không cần thêm chị đâu!" - Mới vừa mở mắt dậy đã phải tiếp nhận những thông tin kỳ lạ, cô lắc lắc đầu xem thử mình đã tỉnh chưa, cảm thấy một trận nghiêng ngả do dư chấn từ việc thức khuya đêm qua.

"Ồn ào! Con bé tên là Joohyun. Mẹ đã cho nó số nhà của mình rồi. Con liệu mà đối xử với con bé cho đàng hoàng, mẹ cúp máy đây nhé." - Vừa dứt câu, mẹ Seungwan liền nhẫn tâm cúp máy, để lại cho cô bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, tóc rối bù.

---

Tiếng chuông cửa vang lên. Seungwan lười biếng cựa mình trong chăn. Nhìn lên đồng hồ đã 10 giờ trưa, cô loạng choạng bước ra, nhìn màn hình ở cửa lại thấy một chỏm tóc búi đang nghiêng qua nghiêng lại. Tò mò, cô mở cửa thì thấy một người lạ đang loay hoay cùng hai chiếc va li to oạch. Vẫn còn chưa tỉnh hẳn, Seungwan gãi đầu hỏi:

"Xin lỗi, cô là..."

"Đây có phải là nhà của Son Seungwan không ạ?" - Chỏm tóc búi ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt to tròn và đôi môi nhỏ nhắn, rụt rè hỏi.

"Phải..." - Seungwan thận trọng đáp.

"Chị là Joohyun. Mẹ em chắc đã báo với em về việc chị sẽ đến đây ở."

Giọng nói nhỏ, dè dặt nhưng lại điềm tĩnh, Joohyun khẽ đưa mắt nhìn Seungwan đang đứng sững sờ giữa bậc cửa. Người đối diện bỗng đóng sầm cửa lại trước mặt Joohyun làm cô bối rối.

Seoul đã đi đến những ngày cuối thu. Trời cũng dần chuyển lạnh, lá cây chuyển vàng và rơi rụng dần khiến tâm trạng càng thêm chơi vơi, chị hà hơi vào lòng bàn tay mong tìm một ít hơi ấm. Cũng phải, mình đường đột tìm đến nhà vào buổi sáng, Seungwan vừa thức dậy hiển nhiên sẽ rất bất ngờ.

Để em gần chịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ