Chương 6 - Biến chuyển

2.6K 204 9
                                    

Bản thân Seungwan cảm thấy thời gian này không còn tận hưởng trạng thái một mình như trước. Mỗi lần đi làm về đều thắc mắc không biết Joohyun đã về chưa, Joohyun nấu ăn thì chỉ muốn lân la ở gần rồi loay hoay phụ giúp. Tần suất lấy cớ xe hư, phải chuyển sang đi tạm xe bus cũng tăng lên đáng kể. Tờ giấy thoả thuận ở chung vốn được dán trên cửa tủ lạnh cũng "vô tình" biến mất sau một lần dọn dẹp.

Seungwan cố thử định nghĩa cảm giác của mình là gì. Vì sao lại muốn lo lắng cho Joohyun từng li từng tí, vì sao lại nổi giận với Seulgi vì có thể nhanh chóng gần gũi với Joohyun, vì sao lại muốn cùng Joohyun làm mọi việc? Và nhất là, vì sao lại cảm thấy tội lỗi với chính bản thoả thuận mà mình đã viết ra, dù qua những gì thể hiện, cả hai đều không ai vi phạm bất cứ điều khoản nào.

Cảm giác này không giống với việc cô thân thiết với Seulgi, chỉ cần lâu lâu đi ăn ramen cùng hoặc uống vài cốc soju để kể vài chuyện tầm phào hay chọc ghẹo nhau bằng đôi câu vô nghĩa. Cũng không giống tình cảm chị em giữa cô và Seunghee, khi có thể cùng nhau chí choé cả ngày, rồi lại vòi vĩnh Seunghee mua những món đồ mà Seungwan có thể dư sức mua bằng tiền của mình.

Cảm giác khi ở cạnh Joohyun chưa bao giờ xuất hiện khi Seungwan ở cùng người khác, đó là sự mong muốn được gắn bó, thôi thúc muốn bảo vệ người kia, và hạnh phúc đơn giản vì những điều nhỏ bé. Seungwan tự trấn an, rằng vì dạo này đã trở nên thân thiết với Joohyun, nên những cảm xúc đó là điều hiển nhiên, giữa hai người bạn.

Tối nay Seungwan nấu mỳ Ý. Việc sống ở nước ngoài và được ba mẹ tập cho làm việc nhà từ nhỏ, hiếm có thử thách nào có thể gây trở ngại đến Seungwan. Thường ngày vẫn là Joohyun dành phần nấu ăn vì đi làm về sớm hơn, nhưng thỉnh thoảng Seungwan vẫn vào bếp khi có thời gian rảnh.

Dự án ở công ty đang dần đi vào giai đoạn hoàn thành các hạng mục cuối để công bố sản phẩm ra thị trường. Thời gian tới sẽ rất bận, mà từ giờ đến giáng sinh chỉ còn hơn một tháng, nên ăn tối xong, Seungwan định đi mua cây thông Noel cùng vài món đồ trang trí, sẵn tiện nhờ Joohyun phụ một tay. Những năm trước, Seungwan chẳng buồn quan tâm đến việc trang hoàng nhà cửa, nhưng năm nay lại muốn làm gì đó. Có thể nào vì có thêm sự hiện diện của một ai đó mà mỗi ngày có thêm nhiều màu sắc?

Mỳ đã luộc, nước sốt cũng đã được nêm nếm kỹ lưỡng, Seungwan vừa khui chai rượu vang mới mua trên đường đi làm về thì Joohyun cũng vừa mở cửa. Giá lạnh bên ngoài nhờ mùi đồ ăn thơm phức toả ra từ căn bếp mà tan đi hết. Trong lúc Joohyun đang xuýt xoa về năng lực trình bày món ăn của Seungwan thì Seungwan lại đưa tay phủi đi những bông tuyết còn vương lại trên tóc và áo của người còn lại.

"Chị rửa tay đi rồi ăn cho nóng, lát tắm sau."

Chiếc bàn nhỏ đầy ắp đồ ăn, hai ly rượu, hai người ngồi đối diện nhau. Không khí lúc này lại có phần trang trọng một cách kỳ lạ. Joohyun ấp úng hỏi.

"Seungwan à, hôm nay là sinh nhật em?"

Seungwan lắc đầu.

"Em được thăng chức?"

Lắc đầu.

"Sắp tới em sẽ cho người khác thuê nhà này?"

Seungwan phì cười. Joohyun là một người luôn trong trạng thái lo lắng và hay suy diễn sâu xa. Có thể tính cách hướng nội là nguyên nhân chị luôn dè dặt và cẩn thận trong mọi chuyện.

Để em gần chịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ