Chương 4 - Để tâm

2.5K 219 5
                                    

Trở về nhà, Joohyun lao vào phòng để viết nội dung cho chương trình phát thanh sắp tới. Cảm xúc có được cùng Seungwan khi cùng tận hưởng đợt tuyết rơi đầu mùa, cảm xúc mà hai con người cô đơn cùng chia sẻ giữa mùa đông lạnh giá là cảm hứng cho câu chuyện của tuần tiếp theo. Đêm nay lại phải thức khuya, quần áo cũng chưa kịp thay, nhưng ý tứ tuôn trào khiến Joohyun hài lòng hơn bao giờ hết. Chị còn không biết ở phòng bên cạnh, có người đang phải liên tục hít thở sâu để trấn định cảm xúc của mình.

Ngày làm việc cuối tuần trôi qua nhanh chóng. Xe của Seungwan cũng đã được sửa xong, nên không còn lý do gì để viện cớ tiếp tục đi xe bus. Hơn nữa, Seungwan cũng không muốn bị thứ cảm xúc kỳ lạ kia chi phối.

Nội dung Joohyun viết được tổng biên tập đánh giá cao vì nội dung không đi theo lối mòn và phù hợp hoàn cảnh. Cũng may, cơn cảm cúm đang nhen nhóm đã không kịp ảnh hưởng đến hiệu quả công việc. Cố gắng chống chọi lại cơn đau đầu cũng những cơn ho kéo đến ngày một nhiều, Joohyun chỉnh sửa bản thảo cuối cùng để gửi Soonkyu. Vật vờ trên đường về nhà, chị tắm rửa qua loa rồi chui vào giường ngủ.

--

"Joohyun à, em không làm gì sai, chỉ là tình cảm của anh dành cho em không còn nữa. Mọi chuyện đã chấm dứt rồi."

Joohyun choàng tỉnh giữa cơn ác mộng, hình ảnh bóng lưng Taeho tàn nhẫn quay đi vẫn còn chập chờn trước mắt. Vẫn biết chỉ là một giấc mơ, nhưng Joohyun vẫn cảm thấy trái tim mình thổn thức và vỡ vụn. Cơn đau ở đầu dội đến từng hồi, cổ họng khô nóng, thân thể rã rời. "Mình bị cảm thật rồi". Joohyun tự nhủ rồi gắng gượng ngồi dậy, vịn tường ra bếp để tìm nước uống. Vừa rót nước ra ly thì mọi vật trước mắt lắc lư điên cuồng, chị đánh rơi ly nước, tay chống lên thành bếp để cố không để bản thân mình ngã xuống.

Seungwan đang ngủ thì nghe tiếng đổ vỡ, mở mắt định thần rồi xỏ dép ra ngoài xem có chuyện gì. Lại thấy có bóng dáng người ở bếp đang nghiêng ngả, chạy vội đến thì thấy những mảnh ly vỡ dưới đất, người kia lại đang đi chân không. Cô nhanh nhẹn vòng tay đỡ lấy thân người Joohyun đang không còn tỉnh táo ra ghế rồi.

"Joohyun, sao thế, mệt à?" Thấy Joohyun choáng váng cúi gằm mặt, hơi thở nặng nề, Seungwan lo lắng đưa tay lên sờ trán thì thấy nóng hổi liền đỡ Joohyun vào giường nằm, đắp chăn cẩn thận.

"Đợi em một lát"

Seungwan chạy vội ra ngoài lấy nhiệt kế, vài viên thuốc hạ sốt cùng nước ấm rồi đi về phía phòng Joohyun. Người kia vì lạnh lẽo mà cuốn chăn phủ kín cả người. Seungwan vội kéo chăn ra bớt rồi buông tiếng càm ràm dù Joohyun đang mất dần ý thức.

"Đừng trùm chăn kín như vậy, chị sẽ không hạ sốt được đâu."

Joohyun sốt đến gần 39 độ, người run rẩy, mồ hôi phủ một tầng trên mặt và cổ. Seungwan lay Joohyun dậy. Gọi tên đến ba bốn lần thì chị mới mơ màng mở mắt.

"Chúng ta đi bệnh viện." Seungwan mở tủ lấy áo khoác định choàng lên người Joohyun thì chị co mình, lắc đầu phản đối.

"Không cần đâu, chị ngủ là được." Yếu ớt nói ra từng chữ, Joohyun lại kéo chăn lên cao.

Bất lực trước dáng vẻ lì lợm hiếm thấy của Joohyun, Seungwan thở hắt ra rồi tiến lại gần.

Để em gần chịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ