Chap này sẽ "xuyên không" đến tương lai nhé! Từ chap này về sau quá khứ và hiện tại sẽ đan xen nhau.
------------------------------
Gia Tuệ về đến nhà, đứa con trai duy nhất của cô chạy vọt lên lầu chơi với đám đồ chơi của nó, để lại cô ngồi thẫn thờ ở phòng khách. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Con trai cô bây giờ đã chập chững tuổi lên năm...vậy là đã 5 năm trôi qua kể từ buổi chiều mưa hôm đó ư? Cô nhìn vào cổ tay trái hằn vết dây chuyền của mình...chậc, cái nắm của cậu vẫn mạnh mẽ như ngày nào, nó lúc nào cũng như uy hiếp cô, nhưng cũng đem lại cảm giác ấm áp cho cô. Chợt Gia Tuệ lắc lắc đầu: không được! Cô đang nghĩ cái quái gì thế này? Cô không thể nghĩ đến cậu, cô không được phép nghĩ đến cậu, sau tất cả mọi thứ...quên cậu đi là quyết định đúng đắn nhất.
- Gia Tuệ, em đang nghĩ cái gì đấy?
- Anh hai.... – cô ngước mặt lên nhìn người đàn ông đứng trước mặt, khuôn mặt ánh lên vẻ lo lắng không nguôi. À, anh ta là ai à? Người đàn ông tên Nguyễn Gia Bảo này, là người anh trai cùng cha khác mẹ của cô, người cô mới tìm lại được rất lâu sau này. Nói trắng ra là người đã gián tiếp khiến cuộc hôn nhân của bố mẹ cô sụp đổ. Ban đầu cô cực kỳ trách anh ta, cho rằng sự hiện diện của anh ta là nguyên do cho sự đổ vỡ gia đình của cô. Nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra, cô giờ đây đã hiểu chuyện hơn, và thay vì tiếp tục trách cứ anh ta, cô coi anh ta như một thành viên trong gia đình, một người anh trai đúng nghĩa.
- Nhìn sắc mặt em không được tốt lắm nhỉ?
- Em không sao.
- Lại nói dối. – Gia Bảo hơi trách, vậy mà lại ngồi xoa nhẹ đầu cô. Đã 31 tuổi, nhưng dường như cô chưa từng già dặn đi trong mắt anh ta...hay cậu.
- Em gặp Minh Vũ ở sân bay.
- Thì? – cô trố mắt ngạc nhiên khi những tưởng anh sẽ phải ngạc nhiên hơn thế. Anh hai cô vốn không thích cậu tí nào, sau vụ cô bỏ đi 5 năm trước lại càng không ưa nổi. Và đương nhiên anh ta chẳng muốn cô dính dáng đến cậu một chút nào – Gia Tuệ, anh không muốn em giao du với loại người đó.
- Em không có...
- Anh chỉ nhắc thế thôi. – Gia Bảo thở dài, vẫn nhìn em gái mình rất âu yếm. Sâu trong lòng anh ta hiểu, cô bao năm qua chỉ là đang cố tự lừa dối bản thân mình. Cô thật ra vẫn còn yêu người đàn ông ấy rất nhiều, người đàn ông mà cô luôn nhớ đến với cái tên Ryu. Vì nếu không, cô đã không nằng nặc đòi quay về Hà Nội sau chừng ấy năm. Nếu không, cô đã không đặt tên con trai mình theo họ của bố nó. Nếu không, cô đã không thẫn thờ suy tư như vậy, chỉ vì say đắm một ánh nhìn thiết tha của cậu. Gia Tuệ thật lòng yêu Minh Vũ, nhưng cô từ lâu đã không còn rõ, tình cảm của cậu dành cho cô, đã chuyển mình đến nhường nào.
Minh Vũ trở về phòng làm việc của mình. Tâm trạng cậu cả ngày hôm nay đều như đang ở trên mây, nhân viên báo cáo cậu cứ ầm à ầm ừ, khác hẳn phong thái hàn lãnh hằng ngày. Đôi khi, người ta bắt gặp cậu nhìn ra bầu trời buồn rười rượi, chốc lại thấy cậu cười ngốc một mình, thật chẳng thể hiểu nổi. Đống hợp đồng trên bàn cậu hoàn toàn không muốn xem, càng không muốn ký. Bây giờ ai đó nhìn vào cậu chắc chắn nhìn rất giống một chàng trai trẻ đang tương tư chứ chẳng có nét nào giống vị tổng tài đã thôn tính gần hết các công ty bất động sản trong nước cả. Tấm hình năm nào chụp chung vẫn nguyên vẹn trong khung, đặt trang trọng ngay trên bàn làm việc của cậu. Nhìn nó mải mệt, cậu khẽ cười, một nụ cười mãn nguyện. Suốt những năm qua, những năm tìm kiếm cô trong vô vọng, ai ngờ được một ngày số phận lại cho phép cậu gặp lại cô, theo cách mà cậu tin chắc chẳng ai ngờ đến nhất. Cậu nhớ đến khuôn mặt ngơ ngác của cô, đến sự ngượng ngập cô chưa từng rũ bỏ, cả cái nhìn e lệ lảng tránh của cô nữa. Megumi của cậu, còn yêu cậu rất nhiều, đúng không? Nhưng rồi cặp mắt cậu chợt lạnh đi khi nghĩ lại về thằng bé con xuất hiện hồn nhiên bên cô, nũng nịu gọi hai tiếng "mami". Nhóc cứ núp sau giật giật gấu áo của mẹ, song lại ném cái nhìn lạnh như băng về phía cậu, như thể sợ cậu tranh giành cô với nhóc không bằng ấy. Cô đã có con rồi sao? Sau mọi thứ đã từng thuộc về họ, sau tình yêu mù quáng cậu dành cho cô...sự hiện diện của đứa trẻ kia, như đang muốn khẳng định một điều: cô yêu cậu, nhưng mọi thứ đã chấm dứt rồi. Niềm vui của cậu không kéo dài được lâu với ý nghĩ vụn vặt đó, nhấc chiếc điện thoại lên gọi cho trợ lý, Minh Vũ gằn từng tiếng:
![](https://img.wattpad.com/cover/200236319-288-k255481.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Huấn Văn] Đừng chạy nữa...chị vợ của anh!
RomanceCậu thua cô hai tuổi. Cô thua cậu mọi mặt. Kẻ nghiêm túc người nghịch ngợm, kẻ tĩnh lặng người xốc nổi. Nhưng một chữ "yêu" đã có thể thay đổi mọi thứ. "- Yo, chào nhóc! - Vâng, chào chị." " - Yêu chị...có được không?" " - Em đứng lại cho anh! - C...