Ngủ một giấc ngủ sâu đến sáng hôm sau. Mùi thảo dược đánh thức lí trí của Vương Nguyên. Từ nhỏ y cũng không có thiện cảm với những thứ thuốc lạ lẫm kia cho lắm. Nhưng Thẩm Hiểu Phàm sắc thuốc lại không mấy khó chịu cho lắm. Mùi thuốc còn hòa chung với mùi hương của tự nhiên. Đôi khi còn thoang thoảng nghe thấy mùi của những loài hoa. Dễ chịu cho khứu giác của y thêm phần nào.
Kiểm tra vết thương bên tay. Giảm nỗi đau đi rất nhiều. Nhấc đôi chân nặng nề xuống giường. Bước ra khỏi phòng.
Hôm nay mới có thể nhìn kĩ ngôi gia của Thẩm Gia. Xung quanh đều là gỗ thượng hạng. Mọi vật dụng trong nhà đều là loại từ thành đô lớn. Thẩm Gia đúng là gì cũng có và chỉ không thiếu tiền thôi. Ngoài sân có tiếng nô đùa. Vương Nguyên cố gắng tiến ra ngoài. Là Thẩm Thường Vân chạy xung quanh trong sân nhà với một thanh kiếm gỗ trong tay. Đôi tay cô vung mạnh qua giàn phơi thảo dược của Hiểu Phàm. Lung lay một chút liền nghiêng sang một bên chuẩn bị đổ ầm xuống cái sân trắng trẻo kia.
Mặc kệ vết thương còn đó. Vương Nguyên chạy đến dùng tay đỡ lại giàn phơi ấy. Chân cũng gần sắp trượt xuống mất rồi. Thường Vân hoảng hốt vẫn chưa tan. Nhìn thấy cánh tay Vương Nguyên ướm máu liền chạy đến giúp đỡ. Suýt chút bao nhiêu công sức của Hiểu Phàm đã trải đầy sân mất rồi.
Thẩm Hiểu Phàm đeo trên lưng một số thuốc vừa hái. Chiếc sân trắng của Thẩm Gia đột nhiên có những đốm đỏ của máu. Ngước mặt nhìn Vương Nguyên đang ngồi ở bậc thềm trước nhà nhăn mặt. Sắc mặt của Hiểu Phàm tối sầm lại. Thả mạnh những thảo dược ấy xuống đất mà chạy đến bên cạnh y. Vương Nguyên đưa tay đi nơi khác. Cứ như muốn giữ riêng cho bản thân : " Thẩm thiếu gia. Đừng động. "
" Ngươi làm gì vậy! Để lâu sẽ mất máu đến chết mất! "
" Y phục của ngươi... Sẽ bẩn. "
Ngước xuống nhìn bộ y phục trên người. Vẫn là vương màu lục nhạt. Vương Nguyên vừa nhìn đã thấy nó mang nét nho nhã đến dường nào. Người đẹp vì lụa. Bạch lục hòa quyện càng tăng thêm vẻ tao nhã của Thẩm Hiểu Phàm. Lắc đầu với nụ cười quen thuộc. Nắm lấy cánh tay đang tránh né ấy. Rút đi một tấm vải được quấn ngang eo băng lấy cho y. Trên môi vẫn giữ độ cong ấy : " Ngươi đấy. Có ai là đại phu sợ bản thân lấm bẩn bao giờ? Thật không hiểu ngươi từ đâu tới. "
" Ta sao? Sao Thẩm thiếu gia không nghĩ ta là Hồ yêu? Ta nhan sắc đại mỹ nam thế mà. "
Phì cười với câu nói của y. Ân cần với vết thương của Vương Nguyên từng chút. Nắm lấy cánh tay trái của y dìu vào trong. Phần dọn dẹp còn lại có lẽ nên nhờ Thẩm Thường Vân rồi.
Đầu hơi cúi xuống. Chăm chú lau sạch đi vết máu chảy dài trên tay. Vương Nguyên đột nhiên bị sa vào sự ôn nhu của hắn. Liếc mắt đi nơi khác lảng tránh. Ấp úng : "Cái đó... Sao Thẩm thiếu gia một mực cứu ta vậy? "
" Thứ nhất. Có thể là do ngươi ngất trước nhà ta. Tiến thoái lưỡng nan nên phải cứu. Thứ hai. Lương tâm của lương y không phép lướt qua. "
Vương Nguyên bất giác muốn cười. Kẻ trước mặt này... Sao lại cứ nho nhã như vậy chứ : " À... Chuyện Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân... Thật sự do Hồ yêu làm sao? "
BẠN ĐANG ĐỌC
Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải Nguyên ]
RandomFic : Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải - Nguyên ] Nguyên tác : Ánh Trăng Thể loại : Hư cấu. Hồ yêu. Cổ trang Full truyện đều là TÌNH HUYNH ĐỆ. Cuộc đời của Hồ Tiên. Y là một Hồ Tiên. Tu hành trên chính sức lực của bản thân. Bướng bỉnh hay chống đối. Lại...
![Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải Nguyên ]](https://img.wattpad.com/cover/206943107-64-k637397.jpg)