Ánh mắt Thẩm Hiểu Phàm trở nên đáng sợ. Tinh thần của Vương Tuấn Khải vẫn không bị lung lay. Liếc nhẹ xuống chiếc giường phía sau. Vương Nguyên vẫn nằm yên. Y không muốn Hiểu Phàm nhìn thấy. Không muốn liên lụy đến Thẩm Gia nữa. Cứ xem như cắt đứt tại đây... Sau này sẽ giảm đi sự khó xử nếu như nhìn thấy y trong tình trạng... Hồ ly.
Rút Ẩn Tử khỏi vỏ. Hướng đến Vương Tuấn Khải. Vừa trừng mắt. Vừa cầm chặt thanh kiếm trong tay. Nghiến răng : " Vương đạo trưởng. Người đừng khiến ta thất lễ. "
" Vì Vương Nguyên... Ngươi dám!!! "
Mũi kiếm thẳng tắp. Sáng chói trước mặt hắn. Đường kiếm sắc bén đến rợn người. Thật khiến người khác... Lạnh sống lưng.
" Nếu chuyện này ta không nhờ đạo trưởng. Ta còn có thể nhờ ai... "
Bàn tay Hiểu Phàm đã khẽ run lên. Từ nhỏ đã không đụng đến những thứ được xem là vũ khí như vậy. Thứ mà hắn có thể cầm chỉ là Ẩn Sinh. Là cây quạt bạch lục ấy. Đây là lần đầu tiên. Cũng là lần đầu hắn xem trọng một người đơn giản chỉ là người mà hắn cứu mạng.
Vương Nguyên nằm đó. Lắng nghe hết những câu nói kia. Tâm nhói lên một cái. Y đã nợ Hiểu Phàm quá nhiều. Đến lúc y biến mất cũng không thể khiến hắn thôi lo lắng. Nắm chặt lại lòng bàn tay ấy. Kìm nén giọt nước mắt chực rơi. Uất ức đến cổ họng cũng nghẹn lại. Sự dồn nén ở lồng ngực đột nhiên trào dâng khiến y khó chịu. Dùng tay che đi miệng của mình. Cố gắng nén lại sau khi Hiểu Phàm rời đi.
Vương Tuấn Khải chỉ mỉm cười đáp lại cùng với bàn tay hướng ra ngoài : " Ta không giúp được. Mời.... "
Một tiếng động phát ra. Vương Nguyên phun ra ngoài một lượng máu. Máu đến cổ liền bị y ngậm lại. Đông chặt lấy đường hô hấp khiến y không nhịn được nữa mà phun hết ra ngoài. Ho đến dữ dội. Vội lấy tay gạt chiếc chăn ấy ra theo bản năng. Mũi cũng chảy ra một đường máu đỏ.
Thẩm Hiểu Phàm buông đi thanh kiếm ấy. Vội vàng chạy đến trước cả Tuấn Khải. Đỡ Vương Nguyên trước khi y lăn xuống giường. Khó thở đến tột độ. Cảm giác được mùi hương quen thuộc. Mùi hương của thảo dược. Dịu dàng lẫn êm ả. Vương Nguyên mạnh tay đẩy người bên cạnh ra khỏi bản thân. Chân đạp đến cạnh giường để bản thân lùi về sau. Hơi thở dẫn đến mệt mỏi.
" Vương công.... "
" Thẩm nhị thiếu gia. Xin huynh về cho. Ta không quay về Thẩm Gia nữa. Đừng tìm ta nữa. Đừng quản chuyện của ta nữa. Được không!!! "
Đôi mắt trong veo ấy liên tục cúi xuống. Hiểu Phàm mím môi nhìn hắn. Vương Tuấn Khải xoay người đi nơi khác. Chuyện này khó nói một câu sẽ hết. Hiểu Phàm nhíu mày lại. Tâm như bị vạn tiễn xuyên qua khi nhìn thấy khóe miệng của y vương đầy máu. Y phục cũng vì vậy mà nhuốm đỏ. Bàn tay run rẩy dữ dội đưa đến trước mặt Vương Nguyên. Khẽ vung tay qua lại. Không hề có phản ứng gì. Trong tâm ấn lên một loại bi thương khó tả. Khóe mắt dần hiện lên một lớp nước phủ nhẹ. Đôi môi run lên. Nắm chặt đôi tay lại... Rơi lệ.
Lòng không biết đang căm phẫn điều gì. Căm phẫn vì kẻ nào đã khiến y trở nên như vậy sao? Hay là vì căm phẫn bản thân không chăm sóc tốt cho y? Hay lại là vì hoàn cảnh...
BẠN ĐANG ĐỌC
Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải Nguyên ]
Ngẫu nhiênFic : Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải - Nguyên ] Nguyên tác : Ánh Trăng Thể loại : Hư cấu. Hồ yêu. Cổ trang Full truyện đều là TÌNH HUYNH ĐỆ. Cuộc đời của Hồ Tiên. Y là một Hồ Tiên. Tu hành trên chính sức lực của bản thân. Bướng bỉnh hay chống đối. Lại...