Chương 2 : Thâm thù đại hận

385 34 14
                                    

Vương Nguyên ôm lấy phần bụng bị đánh khi nãy chạy vào trong. Sau tảng đá lớn lạnh lùng ấy là một thế giới hoàn toàn khác. Bước đến đâu cũng là cỏ nhung. Xa xa có những cây cổ thụ to lớn. Lớn đến mức có thể thành tinh rồi cũng nên. Từng tán lá cây xanh xanh vươn dài ra lan tỏa. Xung quanh đều là thung lũng thăm thẳm. Một khoảng trời bao la với từng cánh hoa tím nhạt đang vẫy vẫy trong gió.

Với không gian thiên nhiên như vậy. Làn gió ở đây cũng luôn mang theo mùi hương của cỏ dại xen lẫn với sự tươi mát của mạch nước trong đây lan tỏa. Chỉ cần Hồ Tộc có kẻ bị thương. Hít thở làn gió này trong khoảng thời gian nhất định cũng có thể phục hồi không ít sức lực.

Xiêu vẹo tiến sâu vào trong thung lũng ấy là vô vạn hang đá được cải tiến. Có chỗ nhỏ cũng có chỗ to. Là nơi dành cho Hồ Tiên. Thung lũng này cũng là nơi được gọi là Hồ Tộc. Chứa đựng dòng Hồ Tộc lưu truyền bao nhiêu ngàn năm qua.  Nhận diện ngôi nhà của mình. Vương Nguyên tay vẫn ôm bụng chạy vào trong.

" Mẹ.. "

" Vương Nguyên. Chạy đi!!! "

" Ả? Con vừa chạy lại chạy nữa sao? "

" Chạy còn kịp ư? " - Phía sau người mẹ của Vương Nguyên là một phụ nữ mang trên mình bộ hồng lông y. Tay cầm một cành hoa được làm bằng gỗ lưu truyền cũng vài ngàn đời rồi. Trên trán có một dấu ấn trắng phân biệt đâu là Hồ Tiên lẫn Hồ yêu. Bà ta ngồi trên một chiếc ghế quyền lực đăm đăm ánh mắt nhìn đến Vương Nguyên. Chỉ cần ánh mắt đã làm người người sợ đến chết đi sống lại mất thôi.

" Đại Nương. Mong người lượng thứ. Vương Nguyên... "

" Bà đừng nói thay con trai bà nữa. Nó biết tội ắc tự xin lỗi. Bà xem!!! Nó căn bản còn chẳng cho ta một cái chào tử tế. "

Vương Nguyên tỏ vẻ mặt khinh bỉ. Tay buông khỏi vùng bụng của mình chắp tay quỳ xuống theo nghi lễ của Hồ Tộc. Cúi đầu : " Đại Nương. "

" Sao? Quy tắc ta đưa ra để con bỡn cợt à? "

" Không có. "

" Ta đợi con ở Mộc Điện. "

Phất tay áo về phía sau. Bà ta bước đi khỏi nhà của cậu. Mỗi bước chân đều ấn lên vẻ quyền quý lẫn quyền lực. Sau khi đi khỏi. Vương Nguyên lè lưỡi sau lưng bà ta liền bị mẹ đánh cho một cái rõ đau. Vừa đau về nội lực vừa đau về bên ngoài. Vương Nguyên giận dỗi giẫm chân đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống : " Mẹ!!! Sao mẹ đánh con!! "

" Con còn nói. Sao con cứ trốn ra khỏi Hồ Tộc làm gì. Con đã biết Đại Nương không cho phép rồi cơ mà? "

" Con mà ở đây chắc chỉ có nước chán đến tàn phế gân mạch mất. "

" Hồ đồ!!! "

Hàn Lệ Khiết. Mẹ của Vương Nguyên. Từ nhỏ đã không ít lần bao bọc cho y. Y vẫn chứng nào tật nấy bỏ ra khỏi Hồ Tộc không biết bao nhiêu lần. Bà đã lớn cũng là nuôi dưỡng Vương Nguyên một thân một mình cho đến nay. Cha của Vương Nguyên đã mất trong một trận bạo loạn giữa Lang Tộc và Hồ Tộc. Bà vẫn luôn nghĩ Vương Nguyên chưa từng và cũng chưa bao giờ biết đến sự mất mát của cha y có nguồn gốc thế nào. Nhưng không...

Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải Nguyên ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ