Chương 9 : Kết tình bằng hữu

199 20 0
                                        

Ở lại Thẩm Gia cũng đã mấy ngày. Những ngày đầu Thẩm Nhất Thiên vẫn còn định kiến với Vương Nguyên. Y vẫn thấy là tránh mặt thì hơn. Mỗi lần có Thẩm Nhất Thiên ở nhà là y như rằng Vương Nguyên đếm tóc trong phòng. Cũng may có một đại phu nho nhã bầu bạn. Không thì y cũng chán đến chết mất. Không được trở về cũng không được ra ngoài. Vương Nguyên tự dặn lòng là không dám để bản thân bị thương nữa.

Lau thanh Ẩn Tử dưới ánh nến sáng tỏ đã mấy ngày không động đến. Vết thương hôm nay cũng đã lành hẳn. Đã bao nhiêu ngày Vương Nguyên không quay về Hồ tộc rồi. Có chút nhớ mẹ. Và những chuyện y làm vẫn chưa có hồi kết. Hồ tộc còn mẹ và Hàn Phong Nguyệt. Vẫn còn là nơi mà Vương Nguyên cần phải quay về. Y không thể để ai hủy hoại nó.

Tiếng gõ cửa vang lên. Kéo y về thực tại. Vương Nguyên để lại thanh kiếm xuống cạnh giường. Chờ đợi một thân hình từ bên ngoài bước vào.

Đôi chân nhẹ nhàng tránh tiếng động vang vọng trong nhà để mọi người phải tỉnh giấc. Quan trọng nhất là Thẩm Nhất Thiên. Rất nhạy cảm với tiếng động nhỏ. Có lẽ từ khi phụ thân phụ mẫu qua đời. Bảo vệ hai người còn lại đã là sứ mệnh của huynh trưởng trong nhà. Đôi khi tính tình đa nghi lại khiến Thẩm Hiểu Phàm cảm thấy nó không cần thiết trong một vài tình huống.

Đặt lên bàn một ly trà có mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng. Hiểu Phàm thu lại tà áo về phía bản thân. Đôi môi lại mỉm lên nụ cười mê người : "Vương công tử. Ngươi dùng thử đi. "

" Đây là... "

" Loại thảo dược mới. Có tác dụng an thần. "

" Định làm gì ta khi ta ngủ sao!!! "

Cúi đầu che đi nụ cười ấy. Hiểu Phàm lắc đầu nhẹ : " Chỉ là vừa tìm ra. Nó cũng có mùi hương thơm nhẹ. Giúp an thần để ngày mai còn xuất phát sớm. "

Vẻ mặt Vương Nguyên sáng lên. Nháo nhào đến bên cạnh hắn : " Đi đâu? "

" Thảo dược trong Thẩm Gia cũng không còn nhiều. Ta muốn nhờ Vương công tử ngày mai đi với ta một chuyến. Lên núi. "

" A. Được!!! " - Vương Nguyên bưng lấy ly trà ấy uống một phát đã cạn sạch. Hiểu Phàm đưa tay lên cản nhưng cũng không kịp. Chỉ biết thu lại cười miễn cưỡng.

" Mà Thẩm nhị thiếu gia. Chúng ta đi đến đâu? Không phải ở Thiên Thủy Sơn chứ? "

" Không. Ở đó không nhiều thảo dược. Sẽ đến Tây An Sơn. "

Vương Nguyên ho một tiếng thậm chí muốn nôn hết ly trà kia ra ngoài. Tây An Sơn là địa bàn cũng được cho là đất của Lang Tộc. Lang Tộc từng một lần đến Hồ Tộc vào vài năm trước. Cũng là lúc Lang Tộc lấy đi một thứ của y. Lấy đi mãi mãi...

" Vương công tử? "

" À. Hả? "

" Ngươi sao vậy? "

" À. Không... Không sao. Vậy... Vậy ngày mai gặp nhé. Thẩm nhị thiếu gia... Nghỉ ngơi. "

Gật đầu nhẹ một cái. Lui ra ngoài nhường chỗ lại cho sự yên tĩnh bầu bạn cùng Vương Nguyên đêm nay. Gác tay lên trán trầm ngâm suy nghĩ. Nơi đó một phần y không muốn tới. Một phần chỉ sợ không kiềm chế được bản thân mà lại gây thêm chuyện. Đối với Vương Nguyên thì Thẩm Hiểu Phàm đã trở thành một người có thể xem là tri kỉ rồi. Không thể làm hại những người quý trọng trong đời này được.

Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải Nguyên ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ