Vẫn chiếc giường ấy. Vẫn con người ấy. Vẫn khung cảnh ngày nào. Chỉ là mọi thứ đã không còn dễ dàng như trước kia. Đỡ Vương Nguyên nằm xuống chính nơi mà lần đầu y đến đây. Chắn ngang eo của y là một chiếc chăn ấm áp. Để không gian yên tĩnh cho Vương Nguyên nghỉ lại. Riêng Hiểu Phàm lại ra ngoài lục sạch những quyển sách do cha để lại. Vầng mắt của Thẩm Hiểu Phàm cứ ẩn đỏ. Lấp ló một lớp nước trong veo.
Thẩm Nhất Thiên không nỡ nhìn thấy đệ đệ của mình mỗi canh giờ đều vùi đầu vào đống sách vở. Lại không thể ngăn cản bằng lời nói. Chỉ có thể ở đó đau lòng. Dõi theo hắn.
Nắm lấy cổ tay của Vương Nguyên cảm nhận. Gân mạch yếu ớt dần. Đem đến bên cạnh Vương Nguyên một chén thuốc. Đỡ lấy y vào lòng. Nén lại nỗi đau trong tâm. Dù y không thể nhìn thấy cũng không thể để y nghe thấy.
" Thẩm Hiểu Phàm. "
" Hửm? "
" Ta không thể trị khỏi. Đúng không? "
" Ngươi xem ta là ai? "
Nhưng mà ta bị nhiễm độc... Ngươi không sợ ta sẽ lây cho huynh sao? Mắt huynh cũng sẽ mù. Rồi chết theo ta cũng không chừng. "
Ta là đại phu đấy. Đương nhiên sẽ không sao. "
" Mãi mãi? "
" Đúng. Mãi mãi không sao. "
Đôi mắt ấy trở nên vô hồn tự lúc nào. Luôn luôn cúi xuống trong vô vọng. Không có một mục tiêu nhất định. Lướt nhẹ trong không gian. Không có điểm dừng. Không còn nhìn thấy nữa. Lời nói cũng vì vậy mà ít đi. Khiến Thẩm Hiểu Phàm đột nhiên nhớ đến ngày trước. Ngày mà y chấp nhận buông bỏ oán niệm. Dùng những công việc thường ngày mà khiến bản thân thoải mái hơn. Ánh mắt lúc đó của y... Cũng hồn nhiên hơn... Bây giờ.
Vương Nguyên im lặng. Hắn cũng không biết nói gì hơn. Mặt trời cũng dần xuống núi. Có lẽ y không thấy nên cũng không muốn ăn. Chỉ uống nhanh chén thuốc của hắn. Xong liền tựa lưng vào giường. Hai tay nắm vào nhau. Cảm nhận.
Vương Tuấn Khải gõ nhẹ một tiếng vào cửa khiến hắn xoay người. Cũng tốt. Có người ở bên Vương Nguyên lúc này cũng khiến Hiểu Phàm có thể yên tâm để tiếp tục tìm hiểu y thuật trong những kinh nghiệm của cha để lại rồi. Gật đầu thay lời chào. Hắn nhìn Vương Tuấn Khải một lúc mới nhất định rời đi. Nhiều lời muốn nói. Vẫn là không biết bắt đầu từ đâu.
Cầm theo Ẩn Sinh. Đặt lên tay của Vương Nguyên. Y như cảm nhận được. Trên môi khẽ nở lên một nụ cười như ẩn lại như hiện. Ngước mặt : " Là ngươi sao? "
Không trả lời. Khẽ ngồi xuống bên cạnh thiếu niên ấy. Liếc mắt nhìn hoa văn trên Ẩn Sinh. Cứ như thay y mà nhìn nó. Nhìn y mỉm cười.
" Ta có một câu chuyện. Ngươi muốn nghe không? "
" Muốn. "
" Thời gian trước ta có gặp một con Hồ ly. Trên tay cầm một cây kiếm. Còn dám cố gắng nói là sẽ không thủ hạ lưu tình với ta. Kết quả là đánh ta đến bị thương ở tay. Ngươi sờ thử đi. Vẫn còn đấy!!! "
BẠN ĐANG ĐỌC
Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải Nguyên ]
De TodoFic : Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải - Nguyên ] Nguyên tác : Ánh Trăng Thể loại : Hư cấu. Hồ yêu. Cổ trang Full truyện đều là TÌNH HUYNH ĐỆ. Cuộc đời của Hồ Tiên. Y là một Hồ Tiên. Tu hành trên chính sức lực của bản thân. Bướng bỉnh hay chống đối. Lại...