Vương Tuấn Khải lén lút trở về. Nhìn thấy đèn trong nhà đã tắt mới dám bước vào. Chỉ sợ huynh trưởng lại nói là bản thân không giữ ý chí. Mới đó đuổi giết Vương Nguyên bây giờ lại cứu hắn đến độ cả người cũng toàn máu.
" Về rồi sao? "
" Huynh.... "
" Nếu ta không thổi đèn có phải đệ sẽ ở cả đêm ngoài sân không? "
" Huynh... Biết rồi sao? "
" Đi thay y phục đi. "
Phàm Phong khẽ mỉm cười. Không nói về chuyện này nữa để tránh ai đó ngại quá hóa thẹn. Là nam tử hán đâu phải lúc nào cũng có thể giữ vững lí trí. Huống hồ Vương Nguyên căn bản không phải là Hồ yêu. Biết thức thời mới là trang tuấn kiệt.
" À. Đệ chuẩn bị đi. "
" Chuẩn bị? "
" Yêu ma ở đây cũng không nhiều. Đệ còn muốn trụ lại Thiên Dương sao? "
Hắn chỉ im lặng vào trong. Một lời cũng không đáp.
Trên người được thay đi bộ y phục khác. Vết thương cũng được băng bó lại. Y thuật của Hiểu Phàm không thể xem thường. Chỉ cần giữ được bình tĩnh thì hắn nhất định cứu được người khác. Cố gắng đưa từng ngụm thuốc vào khóe miệng của y. Mỗi lần nuốt xuống Vương Nguyên đều nhíu mày không thôi. Sau đó lại trầm lặng như những chiếc lá rơi xuống mặt hồ rồi lại yên tĩnh.
Mặt trời cuối cùng cũng yên nghỉ. Màn đêm bao phủ lấy Thiên Dương Thành. Thẩm Nhất Thiên vừa về đã đứng ở cửa chờ đợi hắn đến tận mấy canh giờ. Cuối cùng cũng lên tiếng : " Hiểu Phàm. Ăn chút gì đi. "
" Huynh cứ dùng trước đi. Đệ cần ở bên cạnh Vương Nguyên. "
" Hắn sẽ không chết được đâu mà. "
" Không chết nhưng nếu hắn tỉnh lại thì sao? Đừng cản đệ. "
Thường Vân kéo nhẹ tay áo của Nhất Thiên. Khẽ lắc đầu ngăn cản. Kéo hắn ra ngoài bàn nhìn vào : " Đại huynh mặc kệ huynh ấy đi. "
" Nhưng mà... "
" Huynh ấy xem Vương công tử như tri kỉ. Lo lắng như vậy cũng là chuyện thường thôi mà. "
Thẩm Hiểu Phàm lo cho Vương Nguyên. Thẩm Nhất Thiên lại lo cho hắn. Chưa hiểu hết con người của kẻ đó thế nào lại tin tưởng xem như tri kỉ. Cũng vì tính tình tin người này mà có thể rước họa vào thân.
Chống tay lên đầu sau khi mọi chuyện đã xong. Cảm thấy bản thân cũng có chút mệt mỏi. Hiểu Phàm cứ ở đó nhắm nghiền mắt đi. Một bước cũng không rời.
.............................
Bàn tay nắm chặt lại. Mồ hôi chảy dài như suối. Nhắm nghiền đôi mắt ấy. Đôi môi run lên vì sợ hãi. Chân ngày càng cong lên như muốn ôm trọn bản thân. Đầu nghiêng vài cái liền bật dậy hét lớn : " Cha.... "
Hiểu Phàm vì tiếng hét ấy mà trượt tay. Giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy y ngồi đó với vẻ mặt hốt hoảng. Cầm theo một chiếc khăn tiến đến gần đưa lên trán lau mồ hôi cho y. Vương Nguyên bỗng chốc đạp chân lùi lại như đề phòng. Ánh mắt liên tục đảo liếc xung quanh. Bản thân cũng run rẩy đến kinh sợ.
![](https://img.wattpad.com/cover/206943107-288-k637397.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải Nguyên ]
RandomFic : Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải - Nguyên ] Nguyên tác : Ánh Trăng Thể loại : Hư cấu. Hồ yêu. Cổ trang Full truyện đều là TÌNH HUYNH ĐỆ. Cuộc đời của Hồ Tiên. Y là một Hồ Tiên. Tu hành trên chính sức lực của bản thân. Bướng bỉnh hay chống đối. Lại...