Chương 36 : Không còn rào cản

173 15 5
                                    

Tay Vương Nguyên cũng dần đẫm máu. Lệ cũng đã rơi xuống mặt đất lạnh lẽo kia. Liên tục lắc đầu khi Thẩm Hiểu Phàm khép lại đôi mắt ấy : " Đừng ngủ mà. Huynh nói như thế nào!! Huynh là đại phu. Huynh sẽ không sao. Huynh gạt ta sao!!! "

" Ta... Quên rồi... "

Hàn Yên vẫn chưa dừng lại. Lập tức tích tụ linh lực. Đánh thẳng đến nơi của Vương Nguyên. Chém vào không khí một nhát kiếm nhằm tạm ngăn cản nhưng đòn đánh ấy. Vương Tuấn Khải lướt đến trước mặt y. Tay cầm Lệ Vũ sẵn sàng tấn công. Sẵn sàng phản đòn. Sẵn sàng vì y mà liều mạng.

Hơi thở của Thẩm Hiểu Phàm dần yếu ớt đi. Thậm chí y không còn cảm nhận được nữa. Nhưng đôi môi đỏ tươi ấy vẫn mỉm cười. Cố gắng nhìn Vương Nguyên trong khoảng cách gần gũi như thế này. Khẽ nói trong khó khăn : " Sau này... Không có đại phu như ta bên cạnh ngươi nữa... Đừng... Đừng để bản thân... Bị thương. "

" Ta không muốn. Ta không biết y thuật. Sẽ bị giết chết đấy!! Huynh đừng như vậy mà. Cha mẹ đã bỏ ta đi. Huynh cũng không muốn ở bên một Hồ ly như ta sao!!! "

Bàn tay run rẩy cố gắng đưa đến đầu của y xoa nhẹ như việc làm hằng ngày : " Còn nữa... Bộ dạng Hồ ly này của ngươi.......... Thật đẹp. "

Máu ứ đọng khiến hắn không cầm cự được lâu. Vội phun ra ngoài làm ướt một khoảng đất. Bàn tay đặt trên đầu Vương Nguyên cũng buông xuống. Đôi mắt mệt mỏi cuối cùng cũng nhắm lại. Toàn thân bất lực. Không còn sự sống. Đây không phải sự thật đúng không? Vương Nguyên như chìm trong mơ hồ. Những tiếng đánh trước mặt của Vương Tuấn Khải dường như cũng chẳng nghe được nữa. Tại sao vậy.... Tại sao lần lượt người bên cạnh y đều.... Bỏ đi...

Đột nhiên trong trí nhớ Vương Nguyên lại hiện lên bao nhiêu hình ảnh mà cứ tưởng đã quên rồi. Hình ảnh của cha y tặng y thanh Ẩn Tử. Sau đó là cảnh tượng ông bị đánh đến chết dưới tay Lang Tộc. Hình ảnh của mẹ Vương Nguyên mỗi lần cầu xin tha cho y mỗi khi phạm sai lầm. Sau đó là cảnh tượng bà bị hai nhát dao đâm vào người sâu như nỗi đau của y. Hình ảnh y ba lần bốn lượt suýt mất mạng trong tay Hàn Yên. Cuối cùng là Thẩm Hiểu Phàm... Cũng vì y mà liên lụy.

" Tại sao phải vì ta... Tại sao... "

Đỡ Hiểu Phàm nằm lại xuống đất. Ánh mắt đỏ ửng lên khi Vương Nguyên gồng mình đứng dậy. Nắm chặt Ẩn Sinh biết bao. Loại tre được làm dành cho Ẩn Sinh cũng bị xước đi. Đâm vào lòng bàn tay y. Nhưng hình như y chẳng cảm nhận được nỗi đau ấy. Vẫn nắm chặt. Vẫn đay nghiến. Vẫn từ từ đứng dậy. Dày vò lòng bàn tay trái của mình. Tạo ra một kết giới đánh Vương Tuấn Khải lùi ra sau. Kết giới bao lấy hắn như bảo vệ cũng như giảm lỏng. Có thế nào cũng không phá vỡ được.

Nhếch nụ cười đau đớn lên khóe miệng ấy. Tay sai của Hàn Yên từ Hồ Tộc một chút lại ra ngoài một nhiều. Chỉ trong phút chốc đã bao vây lấy y. Liếc mắt đến xác của Thẩm Hiểu Phàm dưới đất. Rồi lại liếc mắt đến Vương Tuấn Khải bị giữ chân. Tay hắn cũng đã bị thương rồi. Thấm đỏ cả cánh tay.

Tuấn Khải cố hết sức phá vỡ kết giới. Nếu chỉ có một mình Vương Nguyên đối đầu. Nhất định sẽ bị đánh bại : " Vương Nguyên. Thả ra!!! "

Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải Nguyên ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ