Chương 4 : Tìm đạo lí

277 29 5
                                    

Thật sự chú tâm học kiếm đạo. Vương Nguyên nghiêm túc đến từng chi tiết khi học. Không hề bỏ lỡ một chút nào cả.

Vương Phàm Phong chỉ cần dạy vài thứ cơ bản. Bản thân y đã có thể tự mình điêu luyện sử dụng kiếm. Một là y là con của dòng dõi từng luyện qua kiếm đạo. Còn lại đều là quyết tâm của y. Chẳng hiểu sao Phàm Phong là một tu đạo lại có thể đồng ý cho một thứ được gọi là Hồ Tiên học kiếm đạo cơ chứ...

" Ca ca. Đệ về rồi. "

Phàm Phong cất đi thần thái trên tay. Thân thủ nhanh nhẹn đến bên Vương Nguyên nắm lấy cổ áo của y mạnh tay ném vào một đống rơm bên cạnh ngay lúc Vương Tuấn Khải vừa bước vào. Vương Nguyên như phẫn nộ trước hành động của hắn. Nhưng lập tức thu lại sự phẫn nộ ấy khi nhìn thấy tên đạo trưởng kia. Y vẫn còn nhớ gương mặt này. Nhẹ xoa tay lên vùng bụng bị hắn từng đánh. Sẽ có ngày y dùng kiếm đạo đánh trả lại hắn những gì mà hắn từng làm với y!!!

Giữ im lặng cho đến khi Vương Tuấn Khải khuất sau cánh cửa gỗ mộc mạc kia. Phàm Phong ra hiệu cho y tự ý rời đi. Hẹn gặp lại vào một dịp khác.

Hôm nay cũng thu thập không ít tài nghệ. Có thể sử dụng kiếm một cách gần như thành thạo cũng là bước tiến thành công của y rồi. Cầm lấy Ẩn Tử lại tiếp tục ngao du khắp nơi. Vẫn chưa muốn trở về Thiên Thủy Sơn sớm như vậy.

Đi khỏi Thành Thiên Dương được vài dặm về phía Nam. Phát hiện ở đây chính là nơi được chôn cất những vị gia môn quá cố của Thành Thiên Dương. Lớn không thể tả. Nhìn xa xa có những người dân trong Thành đang lay hoay thứ gì đó. Vương Nguyên không nén được tò mò. Dùng thủ thuật một phát bay đến cạnh đám người đó. Nhướn người : " Chuyện gì vậy? "

" Lại là ngươi à? Là xác chết khi sáng. Không ai nhận người thân cả. Chúng tôi thay họ chôn cất hắn vậy. Ngươi tránh ra đi. "

" Òh... "

Lùi chân lại vàu bước như thật sự rời đi. Vương Nguyên nấp lại sau một bụi cây gần đó. Ngáp ngắn ngáp dài chờ đợi. Đám người ấy chỉ nhanh chóng lấp lại đống đất ấy sơ sài liền mỗi người một hướng đi. Không dám ở lại lâu.

" Haizzz. Cả đám người đều nhát gan như nhau. " - Xoay Ẩn Tử trên tay. Dùng những dụng cụ có sẵn bị đám người đó ném lại. Ra sức đào lên thi thể của kẻ được coi là bị Hồ yêu giết chết.

Lăn lộn nửa ngày trời mới có thể khiêng hắn ra khỏi hố đất sâu kia. Thở dài một hơi. Quên béng đi Ẩn Tử bị Vương Nguyên ném sang một bên mất rồi. Quỳ xuống bên cạnh thi thể ấy. Vết máu trên người thấm ướt cả y phục. Móng vuốt thì cũng đúng là của Hồ Ly. Lông ở hiện trường cũng là của Hồ Ly. Chẳng trách sao Hồ Tộc bị người đời mắng nhiếc như vậy.

Được nói là khi mắt chảy máu tiếp xúc gần cũng sẽ bị mù lòa. Vương Nguyên nhắm mắt lại. Cúi đầu xuống gần đôi mắt của thi thể ấy mà cảm nhận. Ở một góc nhìn khác. Vô tình Vương Tuấn Khải vừa hay đi ngang nơi này. Nhìn thấy một kẻ đang cúi đầu hôn một thi thể. Lập tức quay đầu đi nơi khác để Lệ Vũ trước ngực nói thầm : " Thiên địa thần linh ạ. Biến thái...... "

Hồ Sinh Lang - (狐生狼) [ Khải Nguyên ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ