Toàn thân Từ Yến Thanh cứng đờ, mới vừa bước đi liền dừng lại. Y không dám quay đầu, hiển nhiên sẽ không nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Thẩm Quan Lan.
Trong lòng hắn mắng một câu xui xẻo, nhưng thời điểm quay đầu lại vẫn mang theo một nụ cười lịch sự: "Biểu muội, đây là sân viện của mẹ Tư, anh ấy còn đang nghỉ ngơi, muội đừng nên quấy rầy."
Lúc nói chuyện Thôi Mạn Linh đã chạy đến trước mặt Thẩm Quan Lan, đôi mắt to ấy vẫn luôn chăm chú nhìn vào gương mặt hắn: "Muội biết đây là sân viện của mợ Tư, muội không phải muốn làm phiền đến mợ ấy đâu. Chỉ tại ban nãy diều bị đứt dây rơi vào trong sân, nên muội mới muốn vào nhặt thôi."
Từ Yến Thanh đi theo phía sau Thẩm Quan Lan, y vẫn luôn không xoay người lại. Dáng vẻ ấy không khiến Thôi Mạn Linh dấy lên nghi ngờ, nhưng lại khiến nha đầu bên người cô ta bất mãn nói: "Hạ nhân bên người Nhị thiếu gia thật không lễ phép, trông thấy biểu tiểu thư cũng không hành lễ thì thôi đi, đã thế còn không quay người lại."
Thôi Mạn Linh ở Thôi gia là Đại tiểu thư đã quen sống trong nhung lụa, nha hoàn bên người gọi là Văn Nguyệt là người hầu lớn lên bên cạnh cô ta, ít nhiều cũng có chút mắt cao hơn đầu.
Lời này vừa dứt, Thôi Mạn Linh cũng tò mò nhìn về phía Từ Yến Thanh.
Thẩm Quan Lan thấy một ả nha hoàn mà lại dám nói chuyện với Từ Yến Thanh như thế, trên miệng liền không khách khí nữa: "Vậy ngươi đã lễ phép chưa? Ngươi không phải là hạ nhân sao? Ở trước mặt ta chõ miệng nói người của ta, đây là nha hoàn Thôi gia dạy dỗ ra sao?"
Một khi Thẩm Quan Lan lật mặt, bộ dáng thiếu gia kia sẽ được hiện ra từ trong xương cốt. Lại cộng thêm vóc người hắn cao lớn, Văn Nguyệt liền bị sự khiển trách không khách khí này làm cho ả ta nhất thời hoảng hốt: "Nhị thiếu gia thứ tội, nô tỳ không có ý này!"
Thôi Mạn Linh cũng giải thích thay cho ả ta: "Nhị biểu ca đừng nóng giận. Văn Nguyệt nó nhanh mồm nhanh miệng, chứ không có ác ý đâu. Bỏ đi, cánh diều đó muội không cần nữa, biểu ca đưa muội đi dạo được không?
Nói xong cô ta liền khoác tay Thẩm Quan Lan, bộ dáng như là thân quen lắm. Thẩm Quan Lan muốn lập tức rút tay về, nhưng Thôi Mạn Linh lại không vui nói: "Nhị biểu ca, buổi sáng anh mới vừa từ chối chuyện chúng ta đính..."
Lần này cô ta còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Quan Lan che miệng lại, hắn nói với Từ Yến Thanh ở phía sau: "Ngươi lui xuống trước đi, ta đi dạo cùng biểu muội một lát." Nói xong liền kéo cổ tay của Thôi Mạn Linh đi.
Mãi đến tận khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, Từ Yến Thanh mới dám quay đầu lại, trông thấy phía sau trống hoác y thiếu chút nữa toàn thân co quắp ngồi phệt xuống đất.
Từ Yến Thanh chỉ lo nếu còn chậm trễ hơn sẽ lại xảy ra thêm sự cố, vì vậy liền lập tức trở về phòng thay quần áo, còn uống hết một bình trà lạnh lớn mới coi như tạm bình tĩnh.
Y ngồi bên cạnh chiếc bàn, cảm nhận từng cơn đau từ huyệt thái dương truyền đến. Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra, khiến trong lòng Từ Yến Thanh rối như tơ vò. Giờ khắc này khi y ngồi đây lại nghĩ ra, hình như có chỗ nào là lạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT HOÀN] DẠ YẾN (Dân quốc/Niên hạ/Ngọt sủng/Cưới trước yêu sau/Giá không/HE)
Ficción GeneralTác giả: Lâm Quang Hi Credit hình ảnh: 画师: 黄兜兜 Niên hạ thiếu gia công nhìn như nghiêm túc nhưng thực chất lại rất không đứng đắn, bá đạo sủng thê (Thẩm Quan Lan) x "Mẹ nhỏ" bên ngoài lạnh lùng bên trong cấm dục, ôn nhu nhạy cảm đào hát thụ (Từ Yến...
![[EDIT HOÀN] DẠ YẾN (Dân quốc/Niên hạ/Ngọt sủng/Cưới trước yêu sau/Giá không/HE)](https://img.wattpad.com/cover/203485434-64-k337912.jpg)