Chương 67

3.5K 259 31
                                        

"Cha! Cha đã đưa mẹ Tư đến chỗ nào rồi?!" Thẩm Quan Lan chợt đứng lên, ghế tựa phía sau vì hành động của hắn mà đổ "rầm" một tiếng xuống đất. Mợ Cả càng nghi ngờ hơn, nói: "Quan Lan, con kích động như thế làm gì?"

Sắc mặt của Thẩm Kim Linh cũng chợt thay đổi, ở dưới mặt bàn dùng sức kéo kéo sườn quần của Thẩm Quan Lan.

Thẩm Chính Hoành cũng không hề nổi giận, cảm xúc trong đôi mắt của ông ta thậm chí có thể coi là bình thản. Ông ta không trả lời thẳng vào câu hỏi của Thẩm Quan Lan, mà chỉ nhìn qua phía mợ Cả, nói:

"Tôi đã liên lạc với người của Thôi gia rồi, qua hai ngày nữa Mạn Linh sẽ được đưa đến đây. Bốn ngày sau là ngày tốt, để Quan Lan thành thân với Mạn Linh đi."

===============

"Ly Nhi, tỉnh lại đi Ly Nhi!" Từ Yến Thanh vỗ vào mặt nàng ấy, nhưng Ly Nhi từ đầu đến cuối đều không có cách nào mở mắt ra được. Tuyên Chỉ ở bên cạnh đang quan sát xung quanh, phát hiện ra có một chậu nước, cậu ta liền đi múc một ít nước lạnh rồi đưa đến cho Từ Yến Thanh.

Y dùng ngón tay nhúng một ít vào nước rồi vẩy lên khuôn mặt của Ly Nhi, rất nhanh sau đó liền trông thấy lông mi của nàng khẽ giật giật, cuối cùng cũng tỉnh lại.

"Cậu..." Ly Nhi là người hít phải thuốc mê nhiều nhất trong ba người, thế nên nàng ấy cũng hôn mê lâu nhất, lúc tỉnh lại vẫn là bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác.

Từ Yến Thanh đỡ Ly Nhi dậy, lo lắng nói: "Cô sao rồi? Còn chỗ nào khó chịu không?"

Ly Nhi day huyệt thái dương của mình, chậm rãi nói: "Không ạ... Chỉ còn hơi choáng váng đầu óc. Nô tỳ đây là bị làm sao thế ạ?"

"Chúng ta có lẽ đã bị bắt cóc rồi!" Không chờ Từ Yến Thanh mở miệng Tuyên Chỉ đã vội nói. Ly Nhi chậm rãi mở to hai mắt ra, liếc nhìn chung quanh bốn phía một cái, nhất thời lại ngây cả người ra.

Bọn họ đang ở trong một căn nhà nhỏ đơn sơ, bốn bức tường đều được trát xi măng nhưng không được bằng phẳng cho lắm, đồ dùng trong nhà ngoại trừ một chiếc giường bằng ván gỗ ra cũng chỉ có một chiếc bàn cũ kỹ ở chính giữa phòng, bên góc tường còn dựng một đống củi đã phủ đầy bụi.

"Đây là đâu vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế này? Cậu, không phải chúng ta đang đi lên núi sao? Giang thiếu gia đâu! Sao lại không thấy cậu ấy rồi?!" Ly Nhi rốt cuộc mới phản ứng lại được, nàng bèn kéo tay Từ Yến Thanh vội la lên.

Từ Yến Thanh trong lòng cũng rất căng thẳng, nhưng trên gương mặt lại cố gắng tự trấn định : "Ta cũng không biết đây là đâu, sau khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Bên ngoài đều là rừng, ta nghĩ chúng ta cũng đã ở trên núi rồi, chỉ là không biết có phải là ngọn núi chúng ta muốn đến hay không thôi."

Ly Nhi lại nói: "Vậy Giang thiếu gia đâu ạ? Cậu ấy không ở cùng với chúng ta sao?!"

Từ Yến Thanh lắc đầu, sắc mặt y lại bắt đầu trở nên khó coi. Tuyên Chỉ không khỏi vội kêu lên: "Mợ Tư, bây giờ cũng không biết người bắt chúng ta là ai, Nhị thiếu gia mà biết được khẳng định sẽ lo lắng muốn chết mất! Chúng ta phải nghĩ ra cách trốn khỏi nơi này!"

[EDIT HOÀN] DẠ YẾN (Dân quốc/Niên hạ/Ngọt sủng/Cưới trước yêu sau/Giá không/HE)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ