Chương 6 : Trai Thanh Cung

373 38 12
                                    

" Vương Nguyên!! Ngươi mau tỉnh lại cho Bổn Vương. Vương Nguyên!!! "

Bừng tỉnh với những lời nói của hắn. Trong đầu vẫn còn bay bổng những câu nói ban nãy. Sắc mặt thất sắc vô cùng. Ngơ ngáo nhìn xung quanh với trạng thái không mấy tỉnh táo. Người ngồi kế bên cạnh cậu là Vương Tuấn Khải. Kèm theo những người bên ngoài với vẻ mặt lo lắng. Cậu lên tiếng : " Đây.... Là đâu? "

" Vương Phi. Người đang ở Túc Lăng Phủ. Vương Gia không yên tâm để Người trở về một mình nên quay lại. Mới phát hiện Người gặp nạn. Vương Phi cảm thấy thế nào rồi? "

Vương Nguyên đảo mắt không dừng. Vội đặt chân xuống giường nhíu mày. Gấp gáp cực kì : " Hồ nước... Ta cần quay lại đó. "

" Ngươi quay lại làm gì? "

" Vương Nguyên có điều gì muốn nói với ta. Ta cần quay lại... "

" Ngươi không phải là Vương Nguyên sao? "

Cậu đơ người lại vài khắc. Không sai. Cậu không phải đang là Vương Nguyên sao? Sứ mệnh này... Cậu gánh vác nổi hay sao?

Vương Nguyên của thời đại này đã trải qua thứ gì. Nắm được bí mật gì đến mức bị truy giết để diệt khẩu. Câu nói cậu nghe thấy trước lúc ngất đi chính là một giọng nói yêu cầu cứu họ. Cũng chính là cứu bản thân. Có phải sau khi khiến thân thể này an toàn hay trả được thù thì cậu sẽ được trở về hiện tại. Trở về nơi được gọi là Bắc Kinh? Nhưng toàn bộ kí ức lại như ẩn như hiện như vậy. Người cần phải nghi ngờ nhất chính là ai?

Dù là ai thì trong vòng nghi vấn này. Vương Tuấn Khải cũng không được ngoại lệ.

Cậu đưa mắt có chút e ngại nhìn qua chỗ Vương Gia an tọa. Hắn chạm mắt với cậu cũng xoay đi nơi khác. Dường như cả hai đang ngượng ngùng vậy.

Vương Gia phất tay đứng dậy. Ho nhẹ một tiếng ở cổ họng. Vừa nói lại vừa nhìn trời mây cây cảnh : " Nếu vậy... Thì ngươi ở lại trong Phủ nghỉ ngơi đi. Ta tự mình đến Hoàng cung. Hoàng Thượng nhất định sẽ cảm thông. "

" Không... Không cần đâu. Ta đi nữa. "

" Ngươi không khỏe. "

" Nhưng Hoàng Thượng muốn triệu ta vào Cung cơ mà? "

Liếm nhẹ vành môi xoay người chống tay sang hai bên cạnh cậu khiến cả hai khuôn mặt khi sát gần lại hơn. Thậm chí đã gần như chạm nhau nếu như Vương Nguyên không ngã lưng lùi về sau. Ánh mắt hắn sắc bén cứ như loại đại bàng dò xét trên người cậu : " Ta cũng không biết... Ngươi gặp Hoàng Thượng có bị trảm ngay lập tức hay không nữa. "

" Huynh có ý gì? "

" Sau đêm động phòng đêm qua... Ngươi có chút thay đổi. Thay đổi đến mức này. Ta không nghĩ Hoàng Thượng sẽ bỏ qua đâu. "

Rõ ràng không hiểu tính cách của thân thể này. Đương nhiên với bản năng của sát thủ. Cậu phải đanh đá nhanh nhẹn như vậy rồi. Vương Gia vừa rời khỏi cậu liền xoay người đến Quý Ma Ma hỏi nhỏ : " Quý Ma Ma. Lúc trước... Ta thế nào? "

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Sứ Mệnh Sinh TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ