Chương 42 (End) : Lời chúc phúc từ phương xa

435 33 34
                                    

Hít một hơi dài trấn tịnh bản thân. Tình cảm của Vương Tử Mạn đối với cậu thì chỉ có y hiểu. Cậu hiểu. Năm ấy chỉ vì một lời hứa của cậu mà khiến y nặng tâm đến bây giờ. Năm ấy cũng nơi thiên lao này Tử Mạn một mực muốn đưa cậu đi thật xa tránh đi thị phi chốn thâm cung này. Dùng tính mạng mà bảo vệ cậu một đời sau này. Ngày hôm ấy chỉ thất lạc y một năm. Một năm đó đã vì thứ gì mà khiến Tử Mạn thay đổi đến cậu nhận cũng không nhận ra nữa. Nhưng cuối cùng chỉ vì muốn đem cậu đi khiến cậu yêu y. Vương Nguyên chưa bao giờ quên đi ngày mà cậu làm y bị thương vì chính bát cháo y tận tình tự làm lấy. Một câu... Y cũng chưa hề oán trách cậu. Cuối cùng đến tận bây giờ... Cậu vẫn chưa một ngày thật sự bảo vệ được y... Khiến y lâm vào tình trạng này ngay chính cậu cũng không thể bỏ qua mà tự trách bản thân mình.

Khi Vương Tử Mạn nói mình mười ba tuổi. Tâm hồn bây giờ cũng ngây thơ thật sự như một đứa trẻ. Tử Mạn chỉ còn giữ lại số kí ức đó... Kí ức về những ngày y chưa bị trần gian này nhiễm bụi trần.

Khóe mắt cậu chuyển sang cảm giác cay cay. Tại sao người y yêu lại là cậu. Cậu không tốt như y nghĩ...

" Được rồi. Đệ trở về Phụng Tâm Cung với ta. Ở đây không tốt. "

" A. Vương Nguyên huynh. Huynh thật sự đối tốt với đệ như vậy. Vậy... Huynh có thể hứa với đệ một chuyện không? "

" Hửm? Chuyện gì? "

" Huynh sau này có thể ở cùng với đệ tại Phủ tướng quân không? Huynh muốn đệ ngoan cũng được. "

Vương Nguyên đột nhiên vỡ lỡ ra một chuyện. Dường như năm mà Vương Nguyên trao lời hứa cho Tử Mạn. Chính là năm y mười ba tuổi. Vương Nguyên nắm lấy bàn tay lấm lem bụi bẩn của y lên. Vuốt nhẹ : " Huynh không thể hứa với đệ chuyện này. Nhưng huynh có thể hứa. Đời sau của đệ huynh nhất định sẽ bảo bọc đến cùng. Được không? "

Vương Tử Mạn cười đến không thấy mặt trời. Gật đầu như gà mổ thóc. Cậu rút trong người ra một chiếc khăn nhỏ. Nhẹ tay lau đi những đường bụi trên mặt vì quậy phá mà vương vãi đầy trên đó. Tử Mạn nắm lấy tay cậu. Giành đi chiếc khăn ấy xoay mặt : " Hừm. Để... Để đệ tự lau. "

Vương Nguyên đứng dậy liền cảm giác tê cóng cả hai chân. Ngã về sau một bước nằm gọn trong lòng Vương Gia. Nhìn thấy sắc mặt hắn cũng kém đi. Lo lắng mà lên tiếng : " Vương Gia. Huynh làm sao vậy? "

" Ta cảm thấy... Có chút bi thương đối với hắn... "

Cậu mím môi âm thầm đồng ý. Đan xen tay vào tay của hắn nắm chặt. Cảm nghĩ cuộc sống sau này có lẽ sẽ dễ dàng hơn.

Vương Tử Mạn ngây ngây ngốc ngốc nhìn hai người họ bày tỏ cảm tình. Cúi mặt. Động tác lau mặt cũng nhẹ hơn.

_______________________________________


" Phụ Hoàng vạn tuế!! Nguyên Nhi thỉnh an Người. "

" Ha. Nào. Lại đây với trẫm. Thế nào. Vết thương hoàn toàn đỡ rồi chứ? "

Vương Nguyên vừa sáng đã đến gặp ông. Một phần cũng chỉ muốn xoa dịu nỗi giận của ông đối với Tử Mạn. Đứng dậy sau khi hành lễ. Cậu lại gần Hoàng Thượng an tọa. Nhận lấy một cái xoa đầu của ông liền mỉm cười không thôi.

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Sứ Mệnh Sinh TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ