Đậu Đậu sau khi mang bỉm xong liền bò bò lên giường baba như đã được dặn. Đậu Đậu khoan hãy nằm, còn ngồi khoanh chân nhìn về phía giường bên cạnh.
Thì ra chú Thái Hanh bảo muốn để lần khác ngủ cùng Đậu Đậu là vì lần này muốn ngủ một mình sao? Chú kỳ quá, ôm Đậu Đậu có phải thích hơn không? Ngủ bên đó một cái gối ôm cũng không có a!
Điền Chính Quốc lắc lắc bình sữa trong tay, cảm thấy sữa ấm như mọi khi mới đặt vào tay Đậu Đậu.
"Nằm xuống nào!" Cậu đem gối chỉnh lại, để Đậu Đậu nằm xuống.
Đậu Đậu bây giờ chỉ tập trung uống sữa và suy nghĩ xem tối nay có nên mơ thấy mình được ăn bánh rán khổng lồ như Doraemon hay không. Chú Thái Hanh sớm bị Đậu Béo để ra sau đầu mất rồi!
"Tắt đèn nhé?" Điền Chính Quốc đem bình sữa rỗng cất đi, sau đó leo lên giường.
Kim Thái Hanh mặc dù không được ngủ chung với người yêu, nhưng lại được ngủ giường của người yêu. Giường vẫn còn vương rất nhiều mùi hương thơm mát quen thuộc trên người cậu, đối với hắn có chút thoả mãn xíu xiu. Nhưng sẽ tốt hơn nếu có người thật nằm bên cạnh.
Hai giường ngủ đặt cách nhau cỡ bốn bước chân, Kim Thái Hanh nghiêng người nhìn về chiếc giường pallet gần cửa sổ.
Đậu Đậu nằm bên ngoài, Chính Quốc nằm bên trong. Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói: "Chính Quốc ngủ ngon, Đậu Đậu ngủ ngon nhé!"
Đậu Đậu giơ tay lên cao mò mẫm gì đó, sau đó cố gắng làm hình trái tim hướng về phía hắn: "Chú ngủ ngon nhé, Đậu Đậu sẽ mơ thấy bánh rán khổng lồ!" Bánh rán trà xanh nhân đậu đỏ ngon ơi là ngon!
Đưa tay đè tay Đậu Đậu xuống, Chính Quốc vỗ nhẹ vào mông bạn nhỏ háu ăn kia: "Mau ngủ!" Còn biết làm hình trái tim sao?
Kim Thái Hanh có chút lo lắng cùng thắc mắc trong lòng, Chính Quốc tại sao không để ý đến hắn?
Hắn mở miệng tiếp tục nói: "Chính Q-" Kết quả bị Chính Quốc đánh gãy.
"Đậu Đậu sắp ngủ rồi."
Kim Thái Hanh cứng họng, chỉ còn cách 'ừm' một tiếng.
Điền Chính Quốc xoay lưng về phía Đậu Đậu cũng như quay lưng về phía hắn, trong đầu lộn xộn những dòng suy nghĩ.
Cậu rất khó chịu khi biết Lữ Dật Vân là người cũ của hắn, dù sao đây cũng chỉ là đã từng. Nhưng cậu không ngăn được cảm giác này, rất khó chịu....
Đó là lý do cậu cố tình lơ là Thái Hanh...
Cứ lo suy nghĩ miên man Điền Chính Quốc mãi không thể chìm vào giấc ngủ. Đến khi cảm thấy có người áp lại gần lưng cậu.
Điền Chính Quốc hoảng hồn, ngay lập tức quay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn ngủ màu vàng.
Kim Thái Hanh chống tay nằm nghiêng, hắn chầm chậm nói, nói rất nhỏ đủ cho người nhỏ nghe thấy: "Hôm nay em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
Chính Quốc tránh né quay đi, cậu bắt đầu cảm giác được hai má đang nóng lên...
"Em...Em không làm sao cả!"
BẠN ĐANG ĐỌC
trúng thưởng
Fanfictionđiền chính quốc trúng thưởng một hạt đậu, còn được nhận thêm quà tặng kèm cỡ lớn.