Chương 4: Có duyên nhưng không nợ.

1.2K 90 15
                                    

Chương 4: Có duyên nhưng không nợ.

"Bỏ đi...thời gian còn có thể thay đổi tính cách một người...huống gì tới sở thích chứ?"

------------------

"Không phải chuyện cậu nên quan tâm."

Fluke cúi gầm mặt dùng hết sức lực đưa tay đẩy Ohm sang một bên.

Ohm ngơ ngác vô lực bị đẩy lùi ra, đến khi hoàn hồn thì Fluke đã đi mất rồi.

Ghét hắn tới như vậy sao?

Fluke không biết mình trong mắt Ohm bị biến thành loại người vô tâm gì gì đó, sau khi chạy hùng hục vào nhà vệ sinh thì trốn trong một căn phòng nôn mửa liên tục không ngừng.

Cái triệu chứng này lại tái phát nữa!!!

Đến khi xác định trong bụng chả còn gì để tuôn ra nữa, Fluke vịn lấy tay cầm cửa phòng vệ sinh run lẩy bẩy đứng dậy thở hổn hển. Tay cậu đặt lên trên ngực liên tục vuốt nhẹ xoa dịu, bản thân đã ổn mới ấn nước bồn cầu rồi ra ngoài.

Gương mặt Fluke lúc này phờ phạc thiếu sức sống, đôi môi tái nhợt yếu ớt.

Cậu lắc đầu tự vực dậy mình, lấy tay hứng nước vỗ lên mặt mấy cái.

Suốt buổi tiệc được người ta mời rượu, rồi lại chỉ ăn qua loa vài miếng trái cây vào bụng, Fluke phải công nhận dạ dày của mình quá là tốt. Nhưng cái vị đã nôn ra thật không muốn ngửi tới, cậu phải súc miệng nhiều lần cũng chưa cảm thấy hài lòng.

"Nếu ngày nào cũng thế này, không bệnh mới lạ."

Nhìn bản thân trong gương, tuy còn chút nhợt nhạt nhưng chung quy vẫn đỡ hơn lúc nãy. Fluke thở phào bước ra bên ngoài, cũng không biết mình phản ứng với Ohm như thế hắn có để trong lòng không.

Lúc đó bản thân cậu thật sự không chịu nổi nữa, thêm mùi tin tức tố của Ohm cứ đập vào mặt cậu càng làm cậu thêm hoảng loạn.

Tiệc dần tàn, Fluke đi vòng vòng hỏi nhân viên mới biết Ohm đã ra khỏi thuyền, cậu gật đầu cảm ơn rồi lo chạy khỏi thuyền.

Rung lắc thêm chút nữa là cậu gục chết.

Tới nơi Ohm ở bên cạnh cửa xe dựa người vào trên tay là điếu thuốc, khung cảnh như tô thêm sự u buồn trên người hắn.

Fluke bặm môi hai tay đặt ở góc áo vò qua vò lại, âm giọng sau khi xảy ra chuyện trở nên mềm mại như nỉ non:

"Trời lạnh...không vào nhanh sẽ cảm." Nhớ tới sự việc lúc nãy mình đã quát hắn, Fluke lại muốn nói tiếp. "Chuyện khi nãy...."

Ohm lúc này mới nhìn cậu, bỗng buông điếu thuốc trong tay xuống dưới đất dùng mũi giày da dẫm lên, cả một chữ cũng không muốn nói. Sắc mặc u ám, trong mắt lại có tia đau lòng. Fluke thấy thế thì lại áy náy trong lòng, có lẽ Ohm chỉ muốn hỏi thăm và lo cho sức khỏe của cậu nhưng lại chả đúng lúc.

Một người cần sự thoải mái, một kẻ ngu ngốc đem đến sự áp bức với một lòng tốt.

Fluke thấy Ohm ngồi vào xe thì lặng lẽ đi tới ghế phó ngồi cạnh tài xế.

[OhmFluke] Quay lại nhìn em đi. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ