Lục Thanh Lam lắc đầu, mạnh lên tinh thần: "Không có chuyện gì, ta chờ chàng."
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng vẫn cố chống đỡ, trực tiếp khép sổ con lại, nói: "Được rồi. Chúng ta trở về nghỉ ngơi đi, dù sao nhiều sổ con như vậy nhất thời cũng không xem xong."
Lục Thanh Lam hoan hô một tiếng: "Thật tốt quá, chúng ta đi thôi!"
Trở lại chính phòng, tắm rửa thay quần áo, hai người lên giường.
Lục Thanh Lam đọc sổ con đã hơn nửa ngày, thật sự là có chút mệt mỏi, cơ hồ vừa dính gối liền ngủ. Trước đó còn dặn dò: "Tối hôm nay, không cho phép chàng làm chuyện xấu."
Tiêu Thiểu Giác thấy ánh mắt của nàng đều không mở ra được, có chút thương tiếc nói: "Ta nghe lời nàng, không làm chuyện xấu là được." Hắn ban đầu cũng muốn để cho tiểu thê tử nghỉ ngơi thật tốt, nhưng tối ngày hôm qua đã làm một đêm rồi, ôm một mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong lòng ngứa làm sao chịu được chứ?
Ban đầu còn có thể nỗ lực chống đỡ, sau Lục Thanh Lam lại chui vào trong ngực của hắn, đem cả thân thể dán lên hắn, một đôi bánh bao trổ mã tốt đẹp liền cứ như vậy dán tại trên ngực của hắn, để cho hắn trong khoảnh khắc máu gia tốc, dục vọng toàn thân đều phóng mạnh xuống phía dưới.
Vốn là tay của hắn quy củ đặt ở bên chân, giờ phút này cũng khống chế không được nữa đặt lên phía sau lưng của nàng, dọc theo đường cong bóng loáng và hoàn mỹ dời xuống, Lục Thanh Lam bị hắn trêu chọc đến "Hừ hừ" hai tiếng, "Đã nói rồi, không làm chuyện xấu. . ."
Tiêu Thiểu Giác liếm liếm đầu lưỡi, thanh âm ấm ách: "Ta sờ sờ, chỉ là sờ sờ. . ."
Lục Thanh Lam mệt muốn chết rồi, giờ phút này thật sự là hữu tâm vô lực, chỉ có thể mặc cho hắn xoa nắn. Nàng ngày thường có chút già mồm cãi láo, lúc cùng Tiêu Thiểu Giác lên giường, luôn là phản kháng nho nhỏ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, hôm nay hàng phục như vậy, khiến Tiêu Thiểu Giác cảm thấy một loại thú vị đắc ý khác, lại càng không cách nào nhịn được, chợt đè lên, thuần thục lột sạch sẽ xiêm y của nàng.
Lục Thanh Lam mở mắt to long lanh nước ra, "Ta thật sự mệt mỏi, A Giác. . ."
Tiêu Thiểu Giác tên đã lắp vào cung, hắn lần lượt vuốt ve da thịt bóng loáng nhẵn nhụi của Lục Thanh Lam, thở hổn hển nói: "Kêu một tiếng Cửu ca ca, hôm nay ta liền tha cho nàng!"
Cửu ca ca, vẫn là lúc nàng tuổi còn rất nhỏ, kêu hắn như vậy. Kể từ khi nàng lớn lên, cho dù là hai người thành thân, hắn mọi cách uy hiếp dụ dỗ, Lục Thanh Lam cũng chưa bao giờ gọi.
"Chàng nói phải giữ lời." Lục Thanh Lam không phải là không muốn gọi, chẳng qua là cảm thấy có chút xấu hổ, chuyện cho tới bây giờ, cũng không thèm quan tâm nhiều như vậy, liền gọi một tiếng: "Cửu ca ca. . ."
Nghe một tiếng gọi ấm áp này, Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái nói không ra lời, hắn liền ôm chặt Lục Thanh Lam, sau đó tiến vào.
Trên mặt Lục Thanh Lam tràn đầy kinh ngạc: "Sao chàng nói. . ." Lời kháng nghị còn chưa nói ra, đã bị động tác điên cuồng của hắn cắt đứt, mấy lần trước hắn đều tiến hành theo chất lượng, hôm nay lại giống như là nhận phải cái gì kích thích, vừa lên đã điên cuồng chạy nước rút, nàng chỉ cảm thấy thoáng cái liền lâm vào tình cảnh khó có thể nói hết, khống chế không được rên rỉ lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
HOÀNG GIA SỦNG TỨC - Thải Điền [Phần 2]
Romance(Bên kia đã đến giới hạn phần nên bên này đăng từ chương 201 trở đi nhé.) 《皇家宠媳》 / 作者:彩田 Editor: Bifeng Thể loại: Trùng sinh - Cộng sinh - Sủng ngọt - Cung đấu Độ dài: 348 chương ♠ Giới thiệu vắn tắt ♠ Sau một lần mạc danh kỳ diệu gặp gỡ, Tiêu Thiể...