Lục Thanh Lam lại tản bộ trong chốc lát, Mặc Hương và Mặc Họa ăn cơm xong, Lục Thanh Lam gọi Mặc Cúc cầm đồ trang sức đưa cho Hạ Như, để Mặc Họa dẫn đường ở phía trước, rất nhanh liền đi tới Ám Hương lâu Hạ Như ở.
Ám Hương lâu ở góc tây nam của vương phủ, không tính là một cái viện quá lớn, cộng lại ba dãy nhà, sân bố trí cực kỳ tinh xảo, tiền viện trồng hoa mai. Nghe nói vương phi tự mình đến thăm cô nương nhà mình, toàn bộ hạ nhân quỳ gối đầy sân, cùng kêu lên: "Tham kiến vương phi!"
Lục Thanh Lam vừa nhìn, nhóc con giỏi lắm! Hạ nhân bát ngát trong viện này, so với Thế An uyển còn nhiều hơn. Trong lòng tự nhủ vị biểu cô nương này, phần phái đoàn này quả thực so với vương phi nàng đây cũng không kém chút nào.
Lục Thanh Lam khoát tay, nói: "Tất cả đứng lên đi." Mọi người từ trên mặt đất đứng dậy, âm thầm quan sát vị vương phi này, thấy nàng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ quần áo màu đỏ chót, mày như viễn sơn, mắt như thu thủy, cả người xinh đẹp không gì sánh được.
Lúc trước bọn họ đều cảm thấy Hạ Như cô nương là mỹ nhân tuyệt sắc đệ nhất thiên hạ, nhưng cùng vị tiểu vương phi này so sánh, lại lập tức bị hạ thấp xuống. Mọi người thầm giật mình, trong lòng tự nhủ khó trách trong phủ đều truyền, nói là tiểu vương phi được vương gia vô cùng yêu thích ủng hộ, xinh đẹp như vậy, cũng khó trách.
Lục Thanh Lam nói: "Như muội muội ở nơi nào?"
Quản phòng ma ma của Hạ Như nói: "Như cô nương bệnh đến lợi hại, không thể xuống giường nghênh đón vương phi, kính xin vương phi tha lỗi."
Lục Thanh Lam cười cười: "Đều là người một nhà, nháo những thứ nghi thức xã giao này làm cái gì? Mau dẫn bổn vương phi đi thăm Như muội muội một cái."
"Vương phi mời!" Ma ma kia dẫn Lục Thanh Lam vào trong một gian phòng. Lục Thanh Lam mới vừa vào phòng, đã nghe thấy một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, thanh nhã, bất đồng với người khác.
Lục Thanh Lam lưu mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy bố trí bài biện trong phòng cực kỳ thanh u nhã trí, trên tường treo tranh chữ danh nhân, ánh mắt Lục Thanh Lam rất độc, nhìn ra được mỗi một thứ đều giá trị không rẻ, có thể thấy được địa vị của vị biểu muội này trong phủ không thấp. Đúng lúc cửa phòng Tây thứ gian mở ra, có thể thấy bên trong bày biện một đoàn đàn cổ, phía trên bày biện cầm phổ, vị Như cô nương này đại khái là một vị nữ tử đa tài đa nghệ.
Mọi người tiến vào đông thứ gian, vòng qua một mặt bình phong thêu sơn thủy bốn mùa, liền thấy trên giường gỗ, một vị nữ hài mềm mại sợ hãi đang nằm, mặc trung y trắng như tuyết, bởi vì bệnh ngã nằm giường, không trang điểm, càng không mang đồ trang sức, chỉ thấy một khuôn mặt trái xoan tinh xảo của nàng, đạm tảo nga mi*, mắt to ngập nước, hợp với một khuôn miệng anh đào nhỏ, tuyệt đối là mỹ nhân bại hoại.
(*)淡掃蛾眉[đạm tảo nga mi] tô lông mày nhạt.
Nàng dung mạo vốn chính là nhất đẳng, hơn nữa cái loại bệnh nặng nhu nhược khí chất kiều liên này, đừng nói là nam nhân, ngay cả Lục Thanh Lam nhìn trong lòng đều nhẹ nhàng thắt lại, tỏ ra ta cảm giác thấy yêu tiếc.
BẠN ĐANG ĐỌC
HOÀNG GIA SỦNG TỨC - Thải Điền [Phần 2]
Romansa(Bên kia đã đến giới hạn phần nên bên này đăng từ chương 201 trở đi nhé.) 《皇家宠媳》 / 作者:彩田 Editor: Bifeng Thể loại: Trùng sinh - Cộng sinh - Sủng ngọt - Cung đấu Độ dài: 348 chương ♠ Giới thiệu vắn tắt ♠ Sau một lần mạc danh kỳ diệu gặp gỡ, Tiêu Thiể...