Vinh ca nhi nhìn nhìn mặt hắn sắc, lại nhìn Lục Thanh Lam một chút, thấy Lục tỷ tỷ cười mỉm nhìn, không một chút ý tứ ra mặt giải vây, cuối cùng hiểu chỉ có thể tự mình đối mặt vị tỷ phu đáng sợ này, lập tức thay một khuôn mặt tươi cười: "Ta làm sao sẽ sợ vương gia tỷ phu chứ, ta biết tỷ phu cũng là vì tốt cho ta!"
Tiểu tử này thật đúng là cơ trí.
Mọi người đều nở nụ cười. Tiêu Thiểu Giác cũng không khỏi bật cười: "Coi như tiểu tử ngươi thức thời." Để Vinh ca nhi đi.
Kỷ thị tiếp đãi, "Vương gia, nhanh ngồi!" Nếu như nói lúc trước nàng và Lục Thần hài lòng vị nữ tế này, là bởi vì thân phận địa vị của hắn cùng với sự sủng ái vô cùng của hắn đối với Lục Thanh Lam. Trong chuyện của Vinh ca nhi, hắn đầu tiên là tự mình mời Quách thái y tuổi đã hơn tám mươi, sau lại chạy trước chạy sau, mặc kệ trong triều có bao nhiêu bận rộn, mỗi ngày đều tới đây kiểm tra tình huống của Vinh ca nhi, tất cả biểu hiện này khiến cho vợ chồng Lục Thần không thể không cảm động. Đến hiện tại, bọn họ đã xem Tiêu Thiểu Giác là người một nhà chân chính thân mật vô gian.
Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Không ngồi nữa. Bổn vương đến chuyến này, là muốn đón Bảo Nhi trở về vương phủ. Mấy ngày nay trong vương phủ không có nữ chủ nhân, thật sự là quá loạn. . ."
Sắc mặt Kỷ thị đỏ lên, Vinh ca nhi bị bệnh đậu mùa, nàng đây làm nương lại chỉ có thể ở một bên nhìn, toàn bộ đều dựa vào Lục Thanh Lam trong trong ngoài ngoài lo liệu, nàng quả thực là cảm thấy thẹn.
Lục Thần cũng có chút áy náy nói: "Bảo Nhi ngây người ở nhà mẹ đẻ lâu như vậy, quả thực là cần phải trở về. Trong khoảng thời gian này, thật sự là có chút ủy khuất vương gia rồi."
Tiêu Thiểu Giác cười cười: "Đều là người một nhà, chỉ cần Vinh ca nhi bình bình an an, ta bị một chút ủy khuất lại có là gì!" Cực kỳ khách khí.
Lại nói thêm mấy câu, tiểu vợ chồng hai người tay nắm tay ra khỏi tiểu viện của Vinh ca nhi. Tiêu Thiểu Giác hít một hơi dài: "Rốt cuộc có thể trở về nhà trải qua cuộc sống bình thường rồi." Thời gian không có Lục Thanh Lam, hắn quả thực không thể nhẫn nhịn.
Lục Thanh Lam ngây người ở nhà mẹ đẻ lâu như vậy, cũng có chút tưởng niệm vương phủ. Ngay cả nàng đều có chút kinh ngạc tốc độ biến chuyển tình cảm của mình, lúc nào đã xem Khánh vương phủ là nhà của mình. "Ta cũng hoài niệm điểm tâm Nhiễm Ninh làm đây!"
Nói tới đây, Tiêu Thiểu Giác cũng có chút chảy nước miếng, "Vậy chúng ta nhanh một chút trở về."
Hai người không khỏi đồng thời bước nhanh hơn, thấy nàng cũng có chút nóng lòng trở về, trong mắt Tiêu Thiểu Giác liền lộ ra ý cười.
Ở cửa nhị môn, hai người đụng phải Tam lão gia Lục Diệp.
Lục Diệp vội bước lên phía trước gặp hai người.
Lục Thanh Lam gọi một tiếng "Tam thúc", Tiêu Thiểu Giác chỉ thản nhiên gọi một tiếng "Lục đại nhân". Đối mặt vị vương gia mặt lạnh này, Lục Diệp chưa bao giờ dám hy vọng xa vời hắn gọi hắn một tiếng "Tam thúc", mà từ đầu đến cuối, Tiêu Thiểu Giác cũng chưa từng kêu như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
HOÀNG GIA SỦNG TỨC - Thải Điền [Phần 2]
Romance(Bên kia đã đến giới hạn phần nên bên này đăng từ chương 201 trở đi nhé.) 《皇家宠媳》 / 作者:彩田 Editor: Bifeng Thể loại: Trùng sinh - Cộng sinh - Sủng ngọt - Cung đấu Độ dài: 348 chương ♠ Giới thiệu vắn tắt ♠ Sau một lần mạc danh kỳ diệu gặp gỡ, Tiêu Thiể...