Phần 2: Sau này (3)

405 35 6
                                    

Giang Trừng nắm chặt tay Lam Hi Thần, hai người ai cũng không di chuyển ánh mắt, Giang Trừng biết, Lam Hi Thần nói chính là sự thật, y thật sự không muốn cùng hắn kết làm đạo lữ. Lam Hi Thần cũng biết, Giang Trừng muốn cùng mình trở thành đạo lữ biết bao nhiêu, hắn bây giờ sẽ đau lòng nhiều, nhưng y. . . . . . Chính là không có biện pháp a.

". . . . . . Năm đó, ta đưa ra đề nghị có thể cho nhau một cơ hội thử xem, không phải mở miệng tùy tiện nói."

Tầm mắt nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, Giang Trừng gằn từng tiếng, thong thả nói.

"Sau chuyện Quan Âm miếu, Kim Lăng với đám vãn bối nhà ngươi quen thân không ít, không có việc gì liền chạy tới Cô Tô, rõ ràng nói với nó vài lần, không có việc gì thì ít tới Lam thị. Kết quả thì sao? Mới vừa đồng ý với ta, sau đó liền bỏ chạy, khiến cho ta năm lần bảy lượt đến Cô Tô tìm người."

". . . . . . Điều này cũng đúng, có một thời gian, đích thật là thường thường gặp Giang tông chủ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ." Thời gian đó y thường thường bế quan, cũng không biết vì sao, chỉ cần vừa bế quan xong, sẽ gặp Giang Trừng tới cửa tìm người.

"Lúc ấy vì Kim Lăng, đã tức giận một bụng, nhìn vẻ mặt tươi cười của ngươi càng thêm phát hỏa. Khi đó trong lòng nghĩ, cười cười cười! Có cái gì mà cười? Rõ ràng là cười thực miễn cưỡng, vì sao còn muốn cười?"

"Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng dù sao không phải chuyện nhà mình, ta cũng không xen vào. Ta chỉ muốn tìm được thằng nhóc Kim Lăng kia, lúc ấy, thật là không nghĩ nhiều như vậy."

"Chính là, một lần lại một lần, mỗi lần tới cửa tìm người, luôn nhìn thấy ngươi, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ngươi luôn bày ra vẻ mặt tươi cười, nhưng mà tươi cười miễn cưỡng cùng mệt mỏi mỗi một lúc càng rõ ràng hơn, nhìn đến cuối cùng, ta đều cảm thấy không đành lòng. Cuối cùng là chuyện gì làm cho ngươi hao tổn tinh thần như vậy? Rõ ràng đã khó chịu như vậy, còn muốn chống đỡ một khuôn mặt tươi cười nghênh đón mọi người? Người bên cạnh ngươi cũng chưa chú ý tới sao?"

Lần đầu tiên nghe Giang Trừng nói đến chuyện này, Lam Hi Thần có chút kinh ngạc, y không nghĩ tới Giang Trừng đã sớm chú ý tới tâm tình biến hóa của y như vậy, càng không nghĩ tới hắn sẽ nhắc tới.

"Thực kỳ diệu đi, ngay cả chính ta cũng không biết vì sao nhìn ngươi tươi cười như vậy, ta có thể biết tâm tình ngươi ngay lúc đó không tốt? Sau lại có một ngày, ta phát hiện khi ngươi nhìn ta, tươi cười đã không còn miễn cưỡng, ngược lại có một chút vui vẻ, ta lập tức có một chút đắc ý, tuy rằng ta không biết khi đó ta đắc ý cái gì."

"Giang Trừng. . . . . ."

"Tình yêu chính là như vậy, khi ngươi không thèm để ý, tình ý đậm đà ngươi cũng không hề phát giác, nhưng khi ngươi để ý, chính là đơn giản như cái ngoái đầu nhìn lại cười, cũng đủ làm kẻ khác say mê, tự nguyện trầm luân."

"Ngươi mới bắt đầu nói với ta mấy câu, đối với thời điểm ta cười, ta có thể cảm nhận được trong tươi cười kia có một chút vui vẻ cùng thả lỏng, cho dù ta lớn tiếng, lời nói cũng không dễ nghe, nhưng ngươi lại có bộ dáng nghe thấy rất êm tai, làm cho ta cảm thấy được, ngươi, người này thật đúng là kì lạ, nhưng về phương diện khác lại cảm thấy ngươi vui vẻ, ta cũng vui vẻ."

(Trừng Hi): Vãn HiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ