Nhiều năm sau.
Tiêu Chiến 29 tuổi
Vương Nhất Bác 23 tuổi
——————
Trong căn phòng chật hẹp, chút ánh sáng phát ra đủ để nhìn thấy một thân ảnh đang cật lực đánh liên hồi vào bao cát trước mặt, mặc cho từng đợt mồ hôi đang chạy từ gương mặt sắc lạnh xuống cơ ngực rắn chắc.
Hắn đánh cho đến khi không thể dùng sức nổi nữa, tháo băng quấn tay đã bẩn do máu và mồ hôi, nằm ngửa xuống giường thở ra từng hơi mệt nhọc.
Mái tóc dài lù xù gần như che cả nửa gương mặt bị tác động mà nhất thời tách nhau ra, mồ hôi lại lăn từ trán xuống khiến da mặt có phần ngứa ngáy, Tiêu Chiến khó chịu vươn tay đem toàn bộ tóc mái trước mặt vuốt ngược ra sau.
Tiêu Chiến của bây giờ đã trưởng thành, còn là một tay sát thủ chuyên nghiệp.
____
Trở về thời gian trên con hẻm nhỏ, sau khi rời khỏi cùng ngừoi đàn ông anh đã được đưa đến một nơi rất kì lạ.Lúc được tận mắt nhìn thấy căn nhà mà mình được đưa tới, Tiêu Chiến đã có một dự cảm xấu, thoạt nhìn từ bên ngoài là một toà nhà đơn giản, nhưng đến khi đi vào bên trong lại có rất nhiều những cánh cửa được nguỵ trang hết sức hoàn hảo, sau những cánh cửa sẽ dẫn xuống những căn phòng mật thất tối tăm.
Đây chính là căn cứ bí mật của lão chủ nhân, là tổ chức của sát thủ ngầm. Hắn ta tạo ra tổ chức đào tạo những loại ngừoi như anh, những đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ ngoài đường, sẽ đem chúng về huấn luyện để trở thành những tay sát thủ máu lạnh.
Cho đến hiện tại Tiêu Chiến chính là một tên sát thủ đứng đầu tổ chức, ra tay nhanh gọn dứt khoát tuyệt nhiên không để lại giấu vết, cũng chính bởi vậy mà anh đã trở thành cánh tay đắc lực của ông ta.
Tổ chức từ nhỏ càng ngày càng mở lớn, vì sau đó lão chủ nhân đã đem những đứa trẻ bị bỏ rơi khác về, những kẻ ở đây rất trung thành, bởi vì ngoài ngừoi đang cho chúng mái nhà này ra thì không một ai quan tâm đến chúng.
Những đứa trẻ vô tội một khi được nhận sẽ mặc nhiên cho rằng đây là ơn huệ. Nhận thì sẽ phải trả, thậm chí trả bằng mạng sống cũng không sao, bởi chúng cho rằng mạng sống của chúng một chút cũng không đáng giá, không một chút giá trị.
______
Sáng sớm trong căn phòng mật thất, Tiêu Chiến đang đứng nghiêm chỉnh trước lão chủ nhân đợi lệnh.
Lại giống như những lần nhận nhiệm vụ trước, nhận tiền và hoàn thành nhanh gọn. Chỉ cần có tiền nhiệm vụ nào cũng bắt buộc phải hoàn thành. Trên chiếc ghế được đúc bằng loại gỗ đắt giá, lão chủ nhân nửa ngồi nửa nằm ngửa cổ phả ra làn khói nồng nặc mùi thuốc lá. Lão ta đã ngồi được 10 phút nhưng Tiêu Chiến thì đã đứng đợi lệnh 30 phút.
Từ trước đến nay cách làm việc của Lão chủ nhân rất quái dị, Tiêu Chiến chưa bao giờ có thể đoán trước được. Điếu thuốc cuối cùng đã cháy đến tận gốc, lão chủ nhân mê man đem tàn thuốc ném ra phía sau, lúc này mới thong thả mở mắt nhìn qua ngừoi trước mặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Bác Chiến) Nhận định chính là anh ( hoàn )
Short StoryTruyện viết về Tiêu Chiến - Vương Nhất Bác Một sát thủ chuyên nghiệp được giao nhiệm vụ làm gián điệp bên cạnh người thừa kế tập đoàn nổi tiếng. Truyện viết dựa trên trí tượng tượng không áp đặt lên ngừoi thật. Trong truyện sẽ có ngược nhưng đảm...