Trần Mỹ Anh dù có ngu cũng biết chuyện này hệ trọng ra sao, hôn nhân đại sự mà cứ xem như là trò đùa. Con gái nhà người ta cũng là nhà danh giá chứ đâu phải là món đồ chơi tùy ý cưới về rồi nói chú rể là một đứa con gái y như là cô dâu. Chuyện này thật nực cười.
"Con thấy chuyện này không ổn đâu cha, con gái nhà là tiểu thư thiên kim mới lớn. Mình làm như vậy chẳng khác nào hại đời người ta, con cũng là con gái. Cha hiểu mà?" Trần Mỹ Anh cố gắng dùng những lời lẽ dễ hiểu nhất có thể. Cô muốn nói cho ông Hưng biết chuyện này là không thể nào, nhà bên kia lại là Hội Đồng. Nếu mà vỡ lẽ ra sẽ là một chuyện không thể cứu vãn nổi.
Trần Mỹ Anh sau khi nói xong cô hướng ánh mắt chăm chú quan sát sắc mặt ông Hưng, ông Hưng nghe cô nói xong liền trở nên trầm ngâm. Bà ba thấy con mình nói như vậy liền lên tiếng, "Con nó nói đúng đó mình, tôi biết má cũng có ý tốt. Nhưng mà con mình thế nào mình cũng hiểu mà!"
Ông Hưng trong lòng một chút dao động, chưa hứa hẹn gì có lẽ cũng dễ ăn nói. Có lẽ ông phải bàn bạc thêm một chút với má mình.
Bà nội sau khi giận dỗi liền nằm ì ở trong phòng ai gọi cũng không chịu ra, cơm cũng bỏ ăn. Ông Hưng nhìn mâm cơm nguội ngắt được gia nhân bưng ra vào sáng nay mà không khỏi lo lắng, ông Hưng gõ cửa phòng, "Má, con vô nghen!"
Vẫn không có âm thanh trả lời, ông Hưng chầm chậm đẩy cửa tiến vào.
Bà nội nằm nhắm mắt không nhúc nhích, ông Hưng tiến tới lay người bà. Cả người xanh xao liền làm cho ông hốt hoảng, "Bây đâu, gọi đốc tờ nhanh lên."
Đốc tờ sau khi khám xong ngồi đối diện với ông Hưng, "Bà ấy đã lớn tuổi do không ăn và tức giận nên bị suy nhược cơ thể và lên tăng xông. Nếu như tôi đến trễ có lẽ bà ấy đã đi rồi, bây giờ tôi kê cho bà thuốc này. Gia đình nhớ cho bà ăn uống đầy đủ và tránh xúc động mạnh. Có chuyện gì cứ đến tìm tôi." vị đốc tờ trẻ tuổi đeo lên túi của mình rồi ra về. Một gia nhân được ông Hưng phân phó theo sau tiễn khách.
Bà nội sau khi được đốc tờ đến tiêm thuốc thì đã tỉnh dậy nhưng bà vẫn không mảy may nói chuyện hay ăn uống, "Má, má ăn cháo đi cho khoẻ." bà Tư đưa muỗng cháo đã thổi nguội cho người đối diện mình. Bà nội liếc nhìn muỗng cháo rồi xoay mặt đi chỗ khác, "Thằng Huy mà không theo má đi coi mắt thì một hột cháo má cũng không ăn."
Với sự ép buộc như vậy thì ông Hưng và bà ba cũng phải nhượng bộ để cho cô theo bà nội đi xem mắt. Bà ba giúp Trần Mỹ Anh mặc áo sơ mi và cài dây chịn tề miệng vẫn không quên dặn dò cô về việc lễ nghĩa, ăn nói và đặc biệt là giữ thân phận của mình. Trần Mỹ Anh hiểu nên cố gắng đem những lời bà ba nói đem hết để vào đầu.
Hoàng Bảo Gia Huy da trắng môi mỏng, thân hình mảnh khảnh cao ráo, nhình qua khá là thư sinh.
Bà nội nhìn sơ qua cô một lượt liền tấm tắc khen ngợi bởi sự đẹp trai chỉnh chu không góc chết của cô, Trần Mỹ Anh hồi hộp ngồi trên xe cạnh bà nội để đi sang nhà hội đồng Lê.
Tại nhà hội đồng Lê lúc này đang nháo nhào lên vì cô hai của nhà này không chịu xem mắt, "Cha má nghĩ sao cho con lấy cái người hở tí cũng đau bệnh ốm yếu kia vậy, hồi tuần trước còn bị nói là ma nhập. Cha má không thương con sao?" Lê Huỳnh Kiều My giãy nãy khóc ầm lên làm cho má mình phải hết sức dỗ dành.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GL - Tự Viết - Thuần Việt ] Em Đáng Tuổi Bà Cố Tôi!!!
Ngẫu nhiênGiới thiệu sơ lược ------ Trần Mỹ Anh bởi vì buồn tình, buồn tiền, buồn cả thế giới, rồi còn thiếu nợ tiền nóng mà bị xã hội đen dí chém, vì rối quá nên nhảy đại xuống dòng sông đen ngòm với nước đang xoáy cuồn cuộn. Cô cứ tưởng là mình đã chết rồi...