Trần Mỹ Anh đạp xe đến đón Kiều Trang như lời hẹn, tuy đường có chút xa nhưng không xóc nảy nhờ vậy mà cũng đỡ ê mông mấy phần. Xe đạp này coi vậy mà tốt, chạy ầm ầm như racing boy vẫn không hề hấn gì. Trần Mỹ Anh tăng tốc cho xe chạy nhanh hơn, hôm nay cô muốn lên thị xã mua thêm bút chì với tập vở cho tụi nhỏ nên đi sớm hơn một chút, Trần Mỹ Anh đậu xe ngoài cửa nhà ông hội đồng rồi chầm chậm đi vào. Sống ở trong căn nhà kẻ hầu người hạ riết mà cô đã có cái khí chất cậu chủ, cô vừa bước vào đã thấy ông hội đồng ở sân đang tưới cây. Trần Mỹ Anh lễ phép cúi chào, "Cháu chào bác!"
"Ủa, sao hôm nay con tới đây, ăn uống gì chưa?" ông hội đồng hơi bất ngờ vì mới hôm qua cô mới đến xem mắt, hôm nay lại đến nữa.
"Trang đâu rồi bác?" Trần Mỹ Anh không vòng vo vào thẳng vấn đề, người ở hiện đại là vậy. Chuyện gì cũng rốp rẻng một cái chứ không loằng ngoằng, cứ vào thẳng vấn đề là được. Ai ngờ điều này lại làm cho ông hội đồng thêm một điểm cộng từ cô, ông rất thích những người con trai thẳng thắn như vậy vì những người như vậy thường không biết nói dối.
Ông hội đồng nghe cô nói như vậy liền hiểu ra, ông cười cười gọi gia nhân ở sau nhà vào gọi Kiều Trang ra ngoài, "Bây vô trỏng nói với cô ba là có cậu Huy kiếm!"
"Dạ!" người đầy tớ nghe ông hội đồng phân phó cũng không chậm trễ mà chạy nhanh vào gõ cửa phòng cô.
Kiều Trang vẫn bần thần ngồi ở trên giường khi nghe có cậu Huy cần gặp thì cô mới lau nước mắt trên mặt, thuận tay lấy thêm chút bánh kẹo cho tụi nhỏ rồi bước ra. Trần Mỹ Anh vừa thấy Kiều Trang thì khoé môi bất giác nở một nụ cười tươi không cần tưới, "Bác gửi nó cho con, chăm sóc nó cho tốt nghe chưa. Nhớ đừng có làm gì quá phận!" ông hội đồng vỗ vai Trần Mỹ Anh ra lệnh cho cô, gương mặt ông tràn ngập ý cười. Còn Kiều Trang gương mặt lại trở nên ửng đỏ khẽ níu ống tay áo cha mình.
"Dạ, con không dám làm gì đâu. Kẻo bác giết con mất!" Trần Mỹ Anh cái tính cũng cà tưng nên cũng nói đùa lại với ông, ông hội đồng lại càng khoái chí cười to hơn. Đây là lần đầu có người hợp tánh ông như vậy, còn về Kiều Trang cũng ít khi thấy ông hội đồng được vui như hôm nay, "Thôi đi nhanh đi, kẻo nắng lên thì mệt lắm!" ông hội đồng lên tiếng thúc giục.
Trần Mỹ Anh nghe vậy cũng xin phép ông rời đi, "Thưa bác con đi!"
Đến khi nhìn bóng xe khuất rồi thì trên mặt ông vẫn giữ nụ cười mãn nguyện, con người này làm chồng của Kiều Trang chính là rất tốt. Vậy mà Kiều My lại chê, đúng là có phước mà không biết hưởng. Nhưng càng nhớ về hai đứa con của mình thì ông càng tức, ông không ngờ hai đứa con của mình lại hư đốn như vậy.
"Mình lên chợ huyện trước nha, mua ít tập vở cho tụi nhỏ!" Trần Mỹ Anh vừa đạp xe vừa nói với Kiều Trang, nàng nghe như vậy cũng gật đầu đồng ý. Đã lâu lắm rồi nàng chưa được đi chợ huyện, lần này đi nàng cũng muốn mua chút đồ.
Trần Mỹ Anh đạp xe càng ngày càng gần chợ huyện vì cô đã được theo nội mua vài thứ nên đã biết đường đi, chợ huyện đông đúc vô cùng. Bán đủ thứ thập vật ở phương xa chở đến, tuy không được sầm uất như Sài Thành nhưng nó vẫn gọi là rất lớn và chỉ có nhà giàu mới mua đồ ở chợ này, ở đây có bán đủ thứ bánh kẹo và rượu tây. Chưa kể có cả thanh lâu là nơi lui tới của các quan lại có chức quyền cùng với thiếu gia công tử, lính Pháp cũng rất thích tới đây uống rượu với mấy cô em xinh đẹp kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GL - Tự Viết - Thuần Việt ] Em Đáng Tuổi Bà Cố Tôi!!!
LosoweGiới thiệu sơ lược ------ Trần Mỹ Anh bởi vì buồn tình, buồn tiền, buồn cả thế giới, rồi còn thiếu nợ tiền nóng mà bị xã hội đen dí chém, vì rối quá nên nhảy đại xuống dòng sông đen ngòm với nước đang xoáy cuồn cuộn. Cô cứ tưởng là mình đã chết rồi...