Kiều Trang cùng Trần Mỹ Anh hưởng tuần trăng mật sương sương cũng một tháng, hai người đi lâu quá nên ông Hưng phải đánh dây thép nhắc là về sớm giúp ông việc buôn bán chứ ông muốn nghỉ ngơi rồi, Trần Mỹ Anh dẫu không chịu nhưng cô cũng đành phải về. Kiều Trang nắm tay Mận xoa xoa dặn dò, "Con ở đây nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc cái thân cho tốt, khi nào rảnh cô với dượng thăm hai người nữa."
"Dạ, khi nào cô sanh em bé nhớ báo con lên thăm nha cô." Mận cười hớn hở khi nhắc tới em bé với Kiều Trang, cô với dượng đẹp như vậy bảo đảm sanh em bé ra con gái thế nào cũng thuộc hạng sắc nước hương trời, còn con trai thì thông minh tuấn tú.
"Cô về nha." Kiều Trang vẫy vẫy tay với Mận rồi theo chân Trần Mỹ Anh lên tàu, Trần Mỹ Anh rất cẩn thận từng bước đi của Kiều Trang vì sợ nàng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Cô thẳng tay ẵm nàng lên tàu mặc kệ có ai nhìn mình, vợ cô thì cô ẵm nhìn mà nói ra nói vào thì cô chửi cho.
Kiều Trang đứng trước mũi tàu nhìn dòng nước trong vắt trước mặt, nàng đang lo lắng liệu mình nói với ông Hưng là nàng có thai với cô thì ông tin tưởng nàng hay không hay là ông lại nghĩ là một đứa trắc nết hư thân, nếu như như vậy thì sẽ làm sao đây. Nàng thực sự càng nghĩ tới càng cảm thấy sợ, nàng sợ sẽ mất cô...
Chợt cả người được một cảm giác ấm áp bao trùm, nàng thực muốn ở một thế giới chỉ có mỗi một mình hai người, hai người sớm tối đều thấy mặt nhau là nàng đã đủ mãn nguyện rồi, "Vợ ơi, tự nhiên anh thương em quá." Trần Mỹ Anh vẫn như cũ ôm lấy nàng còn mũi cứ đưa vào mái tóc mượt mà trước mặt mà ngửi lấy, nó cứ y như thuốc phiện ấy, thiếu là chịu hông nổi.
"Tự dưng anh lại nói như vậy?" Kiều Trang nắm lấy bàn tay của Trần Mỹ Anh đang vòng ở trước bụng mình áp vào lòng bàn tay của nàng, tự dưng cô lại nói thương nàng như vậy. Nàng dẫu mỗi ngày đều nghe câu này đến nỗi không đếm xuể, nhưng hôm nay nàng lại có cảm giác gì đó có chút không đúng lắm. Y như hai người sắp chia xa vậy.
"Anh không biết, nhưng mà anh chỉ muốn nói anh thương em rất nhiều thôi. Cứ như là anh không nói thì sau này không có cơ hội luôn." Trần Mỹ Anh trải ra lòng mình, dạo gần đây cảm giác bất an của cô càng ngày càng nhiều nên khiến cô rất sợ hãi hai người sẽ bị chia cách.
Kiều Trang nghe Trần Mỹ Anh nói như vậy thì nàng xoay người lại áp đôi môi thơm mềm của mình lên môi cô để ngăn Trần Mỹ Anh tiếp tục nói nữa, Trần Mỹ Anh sau khi được nàng hôn cô cũng ôn nhu ngậm lấy hai cánh môi mỏng kia mà mút mác, đến khi Kiểu Trang dứt ra rồi nàng mới dùng bàn tay xoa lấy hai bên má cô, "Anh đừng nói gở như vậy." nàng không muốn nghe những chữ xa cách này từ cô vì nàng càng nghe thì nó càng làm cho cảm giác sợ hãi trong lòng mình ngày một tăng thêm.
"Ừm, anh không nói nữa." Trần Mỹ Anh cũng đưa tay lên nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xinh đang ở trên gương mặt mình, nàng không muốn nghe thì cô sẽ không nói nữa. Cô hy vọng cảm giác bất an này chỉ là sự ảo giác không có thực từ cô, chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Tàu sau khi cập bến Trần Mỹ Anh liền đưa Kiều Trang về nhà bên ấy để nói về việc mang thai, bà ba mới đầu còn giật mình không tin nổi nhưng tới khi ông Hưng lấy ra một quyển sách bám bụi từ gầm giường lật vài trang ra xem thì bà mới tin đó là sự thật. Vậy là nhà bà có hậu rồi, cảm tạ trời phật.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GL - Tự Viết - Thuần Việt ] Em Đáng Tuổi Bà Cố Tôi!!!
De TodoGiới thiệu sơ lược ------ Trần Mỹ Anh bởi vì buồn tình, buồn tiền, buồn cả thế giới, rồi còn thiếu nợ tiền nóng mà bị xã hội đen dí chém, vì rối quá nên nhảy đại xuống dòng sông đen ngòm với nước đang xoáy cuồn cuộn. Cô cứ tưởng là mình đã chết rồi...