Ở đây xà quần miết cũng được hơn nửa tháng, Trần Mỹ Anh đã bắt đầu xong hết công việc cô thế là sắp được lấy vợ rồi. Nhưng còn Ngọc Trang vẫn chưa có nhà ở, cô chưa thu xếp xong nữa. Trần Mỹ Anh vươn vai một cái, cô phải đi ra ngoài cho thoáng cái đã.
Trần Mỹ Anh nhìn trời mới vừa hừng đông nên cô tiếp tục tập bài đi đường quyền huyền thoại, thằng Tèo y như cũ thấy cô tập lại tò tò tập theo, thế là hai người một chủ một tớ đứng giữa sân nhà tay chân đưa qua đưa lại y như đang diễn tạp kỹ.
Ngọc Trang sống ở nhà này cũng được một thời gian và nàng quyết định phải tự lập nghiệp không làm phiền đến Trần Mỹ Anh nữa, thế là hôm nay nàng đã từ sớm mua tằm về nuôi cùng với tơ để dệt vải vì nhà nàng có truyền thống buôn bán vải rất lâu đời. Trần Mỹ Anh cũng đã là người giúp nàng mở vốn và cho nàng mượn tạm căn nhà này để làm nơi dựng xưởng.
"Cô làm thì tự mình làm đi cớ chi còn bắt tôi làm chung nữa?" Trần Mỹ Anh thống khổ vì đang ngồi quay tơ giúp Ngọc Trang, thằng Tèo cũng không khá khẩm mấy nó cùng Mận phải dựng lên chỗ nuôi tằm với đi trồng cây dâu nếu nói công việc thì Trần Mỹ Anh đã nhàn hạ lắm rồi.
Ngọc Trang đang nhìn số tằm mập ú mình vừa mua được mà rất hài lòng, tằm này sẽ cho ra được tơ tốt, nàng cầm lên lá dâu bỏ vào nia. Những con tằm dường như đánh hơi được mùi thức ăn liền bò tới.
"Ngồi quay tơ phải đâu trâu bò mà ngồi quay hoài." Trần Mỹ Anh thống khổ kêu lên một câu, quay tới quay lui mỏi tay muốn chết mà còn chưa được nghỉ.
"Trâu bò mà nó quay được thì tôi đâu nhờ cậu làm gì, vả lại tôi nhờ vợ hiền của cậu làm giúp chứ đâu có nói cậu đâu, tự cậu sấn vô giành giờ trách ai?" Ngọc Trang nói câu nào cũng trúng tim đen của Trần Mỹ Anh, thế là cô cứng họng không nói gì nữa mà bắt đầu im lặng ngồi quay tơ. Con người này lúc bị bắt ép tiếp khách thì sợ hãi run run, còn bây giờ khi cứu ra rồi thì bắt đầu cà khịa cô để làm niềm vui sống, Trần Mỹ Anh chẳng hiểu do cô quá hiền hay gì đó mà lần nào cô bị con người này cà khịa là không thể nào phản kháng được dù chỉ một lời.
Nhìn cô bây giờ khác gì tiểu thư Quỳnh Nga không chứ, khác ở chỗ cô quay tơ vì vợ chứ không phải vì chồng mà thôi.
Kiều Trang từ trong nhà đi ra nghe thấy cô vẫn than vãn thì ngồi bên cạnh muốn giúp cô làm.
"Thôi, em ngồi nghỉ đi. Anh làm được, dăm ba cái chuyện cỏn con." Trần Mỹ Anh phủi tay nàng ra, cô đây tới chuyện này còn phải nhờ tới Kiều Trang hay sao. Khinh thường cô quá rồi đó.
"Chứ không phải cậu ba đây khi nãy còn than trời trách đất hay sao, sao bây giờ đổi ý nhanh đữ đa." Ngọc Trang sau khi cho tằm ăn xong thì nàng gom gọn số lá dâu hư héo vào một chỗ, cặp đôi song Trang hiện giờ rảnh rang tới nỗi ngồi uống nước sâm nhìn Trần Mỹ Anh quay tơ.
Trần Mỹ Anh lườm Ngọc Trang một cái, suốt ngày bị cà khịa.
Kiều Trang đem một ly nước sâm được nấu cùng đường phèn với lá dứa thơm phức cho Trần Mỹ Anh, cô vì trời nóng và quá khát nước nên nhận lấy một hơi uống thấy tới đáy, nếu bây giờ có nước đá nữa thì quá tốt.
![](https://img.wattpad.com/cover/245065299-288-k707978.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[GL - Tự Viết - Thuần Việt ] Em Đáng Tuổi Bà Cố Tôi!!!
RandomGiới thiệu sơ lược ------ Trần Mỹ Anh bởi vì buồn tình, buồn tiền, buồn cả thế giới, rồi còn thiếu nợ tiền nóng mà bị xã hội đen dí chém, vì rối quá nên nhảy đại xuống dòng sông đen ngòm với nước đang xoáy cuồn cuộn. Cô cứ tưởng là mình đã chết rồi...