Giao thừa

9.1K 608 41
                                    

Con Sen nhìn Trần Mỹ Anh rồi cứ che miệng cười hí hí làm cô bặm môi cầm cây chổi hù đập thì mới thôi, "Mấy đứa bây nha, cậu bây đẹp vậy mà cười, xóe." Trần Mỹ Anh hất tóc, cô hôm nay không xả bánh bèo là không chịu được. Gồng hổm rài gần chết cho cô xả một bữa đi, trong lúc còn đang ưỡn ẹo cô bỗng dưng bị Kiều Trang đánh vô mông một cái đau điếng.

"Vô phòng thay đồ nhanh, người ngoài mà biết đồn về tới bên đó thì anh có nước tiêu đời." Kiều Trang thực hết biết với cô, mặc đồ đàn ông chửi không đã cái lấy đồ vợ ra mặc đi chửi lộn.

Trần Mỹ Anh trề môi xoa xoa bờ mông quyến rũ của mình đi thay đồ, cô đem bộ tóc giả quăng xuống, vòng vàng trang sức cũng đem tháo ra, "Em đó, để người ta mần con gái một bữa đi." Trần Mỹ Anh cắm cúi thay đồ miệng thì càu nhàu nói Kiều Trang, cái mặt của cô uổng công ngồi trang điểm lồng lộn cả buổi bây giờ chùi hết. Cô khổ quá mà.

Kiều Trang giúp Trần Mỹ Anh băng vải ngực rồi cài lại nút áo sơ mi, "Em riết không biết anh là chồng em hay là vợ em nữa, gì mà cứ ưỡn ẹo chửi lộn với người ta." Kiều Trang hướng Trần Mỹ Anh trước mặt mình mà không nhịn cười nổi, cứ như hai người khác biệt. Khi nãy còn đoan trang thục nữ sau khi thay đồ rồi thì lại trở về cái nét bảnh bao đàn ông như trước.

Trần Mỹ Anh nghe Kiều Trang chê mình ưỡn ẹo thì bắt đầu gồng lên, cô đè giọng xuống thành cái giọng ồm ồm vô cùng khó nghe, đến người cũng đứng gồng lên như Lý Đức "Người ta rất là men lì đó đa." Trần Mỹ Anh vỗ vỗ vào cánh tay của mình tỏ vẻ có cơ bắp chắc chắn, cô vậy mà chê ưỡn ẹo là sao.

"Chính chắn tí đi." Kiều Trang khẽ đánh vào vai cô, nàng nũng nịu vòng tay ôm lấy eo người đối diện hỏi, "Sao rồi chửi người ta lên tăng xông rồi phải không?" Kiều Trang biết với cái sức của Trần Mỹ Anh thì đứng chửi ba ngày ba đêm còn được, mấy người đó có xá gì. Hôm bữa cãi nhau có một chút với bà hai mà đã khiến hai má con bà ta tức đến độ sắp ngất thì cũng đã hiểu kết quả của bà bán bánh kia.

Trần Mỹ Anh gục đầu vào hõm cổ của nàng dụi dụi, "Nhớ em quá à, hôn cái nha." Trần Mỹ Anh đem môi của Kiều Tràn ra sức hôn xuống, sáng sớm đi chưa kịp ôm ấp nữa.

"Thôi nè, ăn uống gì chưa?" Kiều Trang đẩy cái đầu cứ nhụi nhụi vào cổ mình mà hít hà khiến cho nàng bị nhột, thực hết cách với "nàng" chồng này của mình.

Trần Mỹ Anh sau khi bị đẩy đầu ra thì cô không quậy nàng nữa, cô cười cười cũng nàng ra ngoài kiếm cái gì đó để ăn và cũng có chuyện sắp nói với nàng. Qua tết cô có một chuyến phải đi Sài Thành có lẽ phải đi tới nửa tháng mới về được, nên cô thông báo trước cho nàng hay.

Kiều Trang sau khi nghe xong cũng không nói gì, nàng chỉ nhắc nhở cô lên đó hãy giữ sức khỏe, đừng có bị sự xa hoa ở đó cám dỗ, đất Sài Thành phồn hoa đô thị nàng chỉ sợ con gái trên đó ăn mặc đẹp đẽ cô sẽ sớm quên nàng mà thôi. Đời này nàng trái tim chỉ trao trọn một mình cô, nàng có thể chấp nhận bất cứ điều gì, dù cho có đau đớn cùng cực đến đâu nàng vẫn chịu được, nhưng điều nàng không chấp nhận nổi là cô bỏ nàng. Nàng sợ nhất là điều đó dù nàng biết cái điều đó xảy ra là rất ít nhưng nàng vẫn sợ.

 [GL - Tự Viết - Thuần Việt ] Em Đáng Tuổi Bà Cố Tôi!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ