"Một cuốn sách đọc đi đọc lại có thể sẽ có cảm xúc khác nhau nhưng kết cục thì vẫn sẽ như thế, giống như tôi và cậu."
Phó Tư Siêu có lần nhận xét như thế này, Trương Gia Nguyên là kiểu lúc nào cũng cười hi hi ha ha, té ngã không khóc, thất bại không lùi, gặp chuyện liền xoay mình giải quyết, chuyện hết cách thì chấp nhận buông tay. "Trương Gia Nguyên luôn miệng nói nó không tim không phổi, nhưng ai chẳng biết nó là một đứa sống tình cảm cực kỳ", Phó Tư Siêu hất cằm về phía bãi cỏ, nơi Trương Gia Nguyên đang vừa chạy vừa hét toáng lên như kiểu diều bay nhờ sóng âm chứ không phải nhờ sức gió, "Nó luôn mồm bảo không muốn lớn lên nhưng lại không biết trưởng thành đã gõ cửa phòng nó từ lúc nào rồi."
Ngô Vũ Hằng tặc lưỡi nhìn Trương Gia Nguyên như một đứa ngốc loay hoay với con diều xiêu vẹo mãi không chịu cất cánh, nghĩ lại những điều xảy ra trong thời gian qua, rồi lại nhìn Trương Gia Nguyên bấy giờ đã bỏ cuộc, ném cuộn dây chỏng chơ xuống nền đất,
"Nó chỉ tỏ ra không sao thôi.", Ngô Vũ Hằng chỉ tay về phía Trương Gia Nguyên lúc này hai tay đã cầm lấy con diều phượng hoàng chạy xoay tròn giữa đám trẻ con đang cùng Bố Mẹ chơi đùa, "Hôm tổng kết xong, tao thấy nó trốn sau dãy B ngồi một mình rất lâu đó. Mới mấy phút trước còn chê tụi mình nhiễu sự, khóc lóc cái gì, xa nhau cái gì, sến sẩm."
"Sao mày biết nó khóc, bộ mày nghe thấy tiếng nó thút thít hay gì?"
"Không, tao không tưởng tượng được cảnh nó thút thít, mày đừng doạ tao."
"Chứ mày có ý gì?"
"Lúc tao đi tới chỗ nó vừa ngồi thì thấy sơ đồ lớp mình vẽ trên đất.", Ngỗ Vũ Hằng ra dấu toay nguệch ngoạc, "Nó vẽ chi tiết lắm đó, nền cát làm hơi nhoè đi chứ tao vẫn thấy nó vẽ ra cái mặt heo mày đang ngáy o o."
"Ngô Vũ Hằng lát nữa mày có quyền đi bộ về Nhà."
"Haha, mình giỡn bạn ơi, Nhà mình tận đầu kia thành phố.", Ngô Vũ Hằng xoa xoa mũi ra vẻ cầu hoà, "Nhưng nó vẽ thật vậy đó. Nó vẽ tao đang ngồi nhổ lông chân."
Phó Tư Siêu nheo nheo mắt.
"Tao đoán thôi, tại tao hay ngồi nhổ lông chân trong lớp, haha, lại còn bị nó phát hiện nhiều lần."
Phó Tư Siêu xin phép bày ra điệu bộ cái quỷ gì thế thương hiệu của mình.
"Không gội đầu, không thích tắm, còn hay nhổ lông chân. Quào Ngô Vũ Hằng thương mến, mày đợi tao mò ra được page confession của trường mới đi. Chúc mày từ đây đến lúc tốt nghiệp không có đứa nào yêu."
"Vậy thì đợi ngày mày xuất hiện trên page nam thanh nữ tú đi. Tao lại chẳng ngại cho mọi người thấy ảnh Phó Tư Siêu lúc ngủ thì mồm mở to đến nỗi có thể nhét được một con heo vào.", Ngô Vũ Hằng cười khẩy, "Nước dãi của mày chảy nhiều đễn nỗi có thể luộc luôn con heo đó mày biết không?"
"Á à, huynh đệ tốt. Chúng ta quen biết nhiều năm rồi, chuyện lớn hoá chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hoá chuyện không có, chuyện không có hoá chuyện ăn gì tao bao."
"Tối nay mày mời."
"Tối mai của mày tao cũng mời, xoá hộ cái ảnh đi thằng ch... cún con xinh đẹp đáng yêu của tao ơi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nguyên Châu Luật] Trăng chờ gió thu nổi
FanfictionChuyện kể về quá trình bạn nhỏ Trương Gia Nguyên từ từ đến gần học thần Châu Kha Vũ, rồi rung động. Là ai rung động với ai? Là ai đem lòng mến mộ hoá thành thầm thương trộm nhớ? Là ai cùng ai từ từ trải qua con đường trưởng thành?