"Lần này chúng ta chỉ có thể làm bạn, không thể động lòng."
Trương Gia Nguyên đứng đó nhìn con diều của mình dong gió bay lên, thoả mãn mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại vì nắng chiều vẫn còn hai phần gắt gỏng. Mắt Trương Gia Nguyên không tốt, không thích ứng nhanh với bóng đêm, cũng không chịu được ánh sáng hơi mạnh. Cậu vừa cố điều chỉnh cuộn dây gấc, vừa lùi lại để tránh khỏi tia sáng đang chiếu chênh chếch vào mắt. Một cơn gió chiều ùa tới, con diều vốn đã rất khó khăn để bay lên giờ cánh phượng hoàng càng chao đảo. Trương Gia Nguyên giựt nhẹ sơi dây gấc, chạy lui ra sau, tia nắng đáng ghét lần nữa đậu xuống khoé mắt, cậu theo quán tính nhắm tịt lại. Ầm. Cậu va phải lưng của một người nào đó, cả hai mất thăng bằng ngã xuống nền cỏ. Trương Gia Nguyên da dày thịt cứng vội vàng quay sang đỡ người kia lên, miệng liên tục nói xin lỗi. Lớp Trưởng lớp 9/1 được đỡ đứng dậy, thật sự là đau muốn chết, người này làm gì mà cứng như sắt thế không biết. Lớp Trưởng rất muốn mắng người, nhưng nghe thấy mấy tiếng xin lỗi đặc sệt giọng địa phương quen thuộc liền ngẩng lên nhìn người kia.
"Trương Gia Nguyên?"
"Lớp Trưởng đại nhân xin tha mạng!", Trương Gia Nguyên vừa nhận ra người trước mặt đang gầm gừ, liền chắp tay xoa xoa bày vẻ cầu hoà.
"Không sao, không sao. Lỗi của cả hai mà."
Trương Gia Nguyên bỗng dưng nghe một tiếng bựt rất mạnh, quay sang thì thấy phượng hoàng của mình đứt dây tung cánh bay đi mất. Diều đứt dây không phải là chuyện gì to tát, cậu cũng không phải con nít mà sẽ bật khóc vì mất đồ chơi. Lớp Trưởng lại thấy Trương Gia Nguyên có phản ứng khá mạnh, cậu ngồi thụp xuống cỏ, hai tay chống ra sau, ngửa đầu nhìn về phía con diều đang vi vu theo gió. Dường như xung quanh bạn học của mình bao trùm một màu xanh buồn bã, Lớp Trưởng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Trương Gia Nguyên không tim không phổi lúc nào cũng cười như một mặt trời nhỏ cũng có lúc như thế này ư.
"Một chiếc diều đứt dây thôi mà, cậu làm gì đến nỗi như mây đen kéo đến che lấp mặt trời rồi mưa giông trút xuống vậy", Lớp Trưởng chỉnh váy rồi ngồi xuống cạnh Trương Gia Nguyên.
Chẳng có ai đáp lời ngoài một tiếng thở dài. Trương Gia Nguyên vẫn nhìn mãi về phía con diều, dù bây giờ nó đã biến mất khỏi tầm nhìn của cậu.
"Chuyện này không có điềm xấu gì đâu, thật đấy.", Lớp Trưởng lo lắng Trương Gia Nguyên sẽ tin vào mấy điều tâm linh mà đám học trò vẫn hay đồn ầm mỗi bận trước khi thi. Ví dụ như gương vỡ, đồng hồ hư, vòng tay đứt.
"Kết quả kì thi của cậu cũng đâu có tệ. Châu Kha Vũ nói cậu còn ở trong top điểm cao môn chuyên cơ mà.", Lớp Trưởng vỗ vỗ vai bạn học, mấy người bạn đang trong độ tuổi dậy thì đều nhạy cảm như thế này sao.
Trương Gia Nguyên nghe thấy tên của người kia từ miệng Lớp Trưởng, lòng tự dưng nhói một cái thật khẽ, đầu không kiểm soát mà xoay sang nhìn cô gái nhỏ bên cạnh. Hai người đã nói chuyện với nhau rồi, sao còn nhắc đến mình.
Lớp Trưởng cảm thấy Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng có phản ứng, liền nghĩ thêm lời an ủi tiếp theo. Hiya, thân là một Lớp Trưởng (cũ) nghiêm mẫu, chăm sóc đời sống tinh thần của các bạn học là điều nên làm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nguyên Châu Luật] Trăng chờ gió thu nổi
FanficChuyện kể về quá trình bạn nhỏ Trương Gia Nguyên từ từ đến gần học thần Châu Kha Vũ, rồi rung động. Là ai rung động với ai? Là ai đem lòng mến mộ hoá thành thầm thương trộm nhớ? Là ai cùng ai từ từ trải qua con đường trưởng thành?