(11)

4.3K 514 142
                                    

"Giống như bỗng nhiên có chiếc áo giáp, lại bỗng nhiên có điểm yếu mềm."

Trương Gia Nguyên thôi không gọi cho Châu Kha Vũ nữa, Trương Gia Nguyên bây giờ thích nhắn tin. Cậu cảm thấy tâm trạng mình ổn định hơn khi có thêm thời gian suy nghĩ trước khi nói gì đó với Châu Kha Vũ. Mặc dù miệng bảo thôi thì làm bạn, nhưng chuyện thích một người không phải ngày một ngày hai, chuyện ngừng thầm mến ai đó càng tiêu tốn nhiều thời gian, và cả sức lực. Mà làm bạn với Châu Kha Vũ là một việc hết sức bực mình. Châu Kha Vũ hiếm khi nào trả lời tin nhắn, còn nếu có cũng là một hai ngày sau mới đáp lại mấy chữ cụt lủn. Trương Gia Nguyên lúc ngẩn ngơ thì sẽ nhắn vài câu kể về mấy chuyện vụn vặt xảy ra.

Ví dụ như lớp cậu có bạn mới chuyển đến tên là Trương Đằng.

"Trương Đằng cao lắm đó, còn cao hơn cả tớ. Hôm nào hai cậu đứng cạnh nhau xem thử, tớ nghĩ cậu vẫn cao hơn Trương Đằng."

"Mà này Châu Kha Vũ, cậu trưởng thành cũng gấp quá rồi." (1)

"Chỉ mới có một mùa hè, tại sao lại còn lớn nhanh hơn cả tớ?"

Hai ngày sau, Châu Kha Vũ đáp: "Buổi tối không có ai nói chuyện, ngủ sớm tốt cho việc phát triển chiều cao."

Ví dụ như kì thi khảo sát năng lực hằng năm của khối 10 sắp tới, Trương Gia Nguyên lại một lần nữa lòng rối như tơ vò.

"Châu Kha Vũ tuần tới là thi rồi."

Kì thi khảo sát này là để đánh giá năng lực học môn chuyên của khối 10. TPHT Chuyên Đằng Tấn ngoài hệ lớp chuyên ra còn có hai lớp thường. Những bạn không đạt được đủ số điểm yêu cầu dù có đang học lớp chuyên, sang học kì hai cũng sẽ bị chuyển xuống lớp thường. Chuyện này đã có tiền lệ từ trước, Đằng Tấn là mũi nhọn bồi dưỡng của tỉnh, chú trọng nâng cao và giữ vững thành tích học tập luôn được kiểm soát gắt gao. Trương Gia Nguyên đến giờ vẫn tin rằng mình đậu vào trường chính là nhờ sự phù hộ của tổ tiên ông bà, thế nên lúc nghe Lâm Mặc nói về kì thi khảo sát này, Trương Gia Nguyên lâm vào hoảng loạn.

"Châu Kha Vũ, giờ thi của tớ là buổi chiều. Vậy là không cùng lịch với cậu rồi."

"Cậu nghĩ xem tớ có bị loại khỏi lớp chuyên không?"

Trương Gia Nguyên nằm vật xuống giường, nhìn điện thoại mãi mà chẳng thấy hồi âm. Đồ đáng ghét Châu Kha Vũ ngoài hôm đầu tiên nhắn cho cậu mấy tin nhắn dài ngoằn, bây giờ thì đến một chữ cũng không thèm nói. Trương Gia Nguyên lại thở dài, nhìn sang bàn học chồng chất những sách là sách, mấy hôm nay cậu học đến mụ mị cả người. Chán ghét nhìn màn hình điện thoại vẫn không sáng lên, hay là nghỉ chơi với Châu Kha Vũ nhỉ?

Châu Kha Vũ không muốn nghỉ chơi với mình này, Trương Gia Nguyên bật dậy nhìn cuộc gọi tới. Hai giờ sáng, Châu Kha Vũ đợi rất lâu mới nghe thấy tiếng người kia.

"Sao?", Trương Gia Nguyên đột nhiên phát ra giọng mũi, nghe cứ như đang làm nũng. Cậu giật mình khụt khịt một cái, rồi mới dùng tông giọng bình thường nói lại một lần nữa.

"Sao đấy?"

"Đang làm gì? Sao chưa ngủ nữa?", tiếng Châu Kha Vũ vang lên trầm ấm, Trương Gia Nguyên còn nghe cả thấy tiếng rì rì của máy gì đó đang chạy.

[Nguyên Châu Luật] Trăng chờ gió thu nổiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ