"Hôm nay có ai công khai người yêu không? Không thì để tôi."
Tiếng nhạc xập xình vẫn quanh quẩn mọi ngõ ngách của sân trường, những đêm trại là những đêm không ngủ. Châu Kha Vũ từ đầu đến chân đều đang bày ra bộ dạng thiên hạ mau ra xem người đang đi bên cạnh chính là người yêu tôi, là-người-yêu-của-tôi. Trương Gia Nguyên cũng tít mắt ôm lấy cánh tay Châu Kha Vũ rồi sóng bước về khu vực trung tâm của trại. Vòng tròn Sự thật hay Mạo hiểm vẫn còn ngồi đó một góc sân trường, dù chu vi của nó đã có hơi bé lại. Dù sao cũng đã hơn nửa đêm, một vài bạn nhỏ không quen thức khuya liền chui vào trại đánh một giấc. Trương Gia Nguyên đi từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng Phó Tư Siêu đang hào hứng bày ra một trò chơi quái gở nào đó. Có vẻ như Châu Kha Vũ cũng muốn tiếp tục tham gia đám người náo nhiệt kia. Hai người tiến về phía nhóm người đang ngồi dưới ánh đèn. Lúc mọi người nghe thấy động tĩnh có người bước tới liền bắt đầu xoay sang nhìn về phía bên này, Trương Gia Nguyên đột nhiên rút tay vẫn đang vòng lấy cánh tay của Châu Kha Vũ, lại còn dịch người sang một bên kéo giãn khoảng cách. Châu Kha Vũ ngạc nhiên nhíu mày, rồi quay sang nhìn Trương Gia Nguyên không hiểu cậu làm vậy là có ý gì. Trương Gia Nguyên cố ý tránh ánh mắt của Châu Kha Vũ, chạy ào tới ngồi xuống nhập hội. Phó Tư Siêu đang nói rất hăng quay sang hỏi nhỏ hai người vừa đi đâu về. Trương Gia Nguyên chưa kịp trả lời, Châu Kha Vũ đã ngồi xuống cạnh bên rồi đáp:
"Đi ngắm trăng."
"Sao không kêu tao? Hai đứa mày sao dám đánh lẻ!", Phó Tư Siêu phồng má giận dỗi.
"Tụi này đi tận hai người, làm sao gọi là đánh lẻ được. Học riết khùng hả má?", Trương Gia Nguyên không chịu thua đáp trả.
"Nhớ nha. Đừng hòng anh đây đi học về chung với hai đứa mày nữa.", Phó Tư Siêu vòng tay tuyên chiến.
Châu Kha Vũ chỉ đợi có thế, cười cười giơ ngón cái với Phó Tư Siêu: "Cám ơn vì mày đã đóng vai người xấu giùm tao. Xin cám ơn."
Phó Tư Siêu không hiểu hai cái đứa này đi ngắm trăng ngắm sao xong rồi có phải là bị trúng gió hay không, nói cái gì chả hiểu. Cậu quyết định mặc kệ hai đứa này, lại quay về với trò chơi đang nói ban nãy.
Châu Kha Vũ khẽ khàng dịch người về phía bên phải, vai chạm vai, rồi lại hơi ngả người về sau. Nhìn thế nào cũng đều giống như Trương Gia Nguyên đang tựa vào người cậu. Châu Kha Vũ chờ mãi cũng đợi được người bên cạnh quay sang nhìn mình, cậu hỏi:
"Bí mật sao?"
Trương Gia Nguyên nhìn khuôn mặt vô cùng đáng thương của Châu Kha Vũ, cậu nén cười: "Chưa đến lúc."
Đồ ngốc Châu Kha Vũ, người gì đâu mà hiền ơi là hiền. Trương Gia Nguyên không nói không rằng liền giấu giấu diếm diếm chuyện của hai người, Châu Kha Vũ không nổi giận thì thôi, còn hùa theo giúp cậu giữ bí mật.
"Lúc nào mới được chứ?", Châu Kha Vũ hơi cúi đầu, cậu cũng biết tủi thân mà.
Trương Gia Nguyên đang định an ủi người ta một tí, thì trò chơi đã bắt đầu, cậu đành để bạn người yêu ngồi một bên tủi thân vậy. Không biết bạn người yêu có biết, Trương Gia Nguyên cũng vừa mới cố ý vô tình ngả người ra phía sau một tí không. Nhìn thế nào, cũng là Châu Kha Vũ đang làm chỗ dựa cho cậu. Trương Gia Nguyên lại thắng nữa rồi, Phó Tư Siêu có thể nghĩ ra trò chơi nào có độ thử thách cao hơn chút không.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nguyên Châu Luật] Trăng chờ gió thu nổi
ФанфикChuyện kể về quá trình bạn nhỏ Trương Gia Nguyên từ từ đến gần học thần Châu Kha Vũ, rồi rung động. Là ai rung động với ai? Là ai đem lòng mến mộ hoá thành thầm thương trộm nhớ? Là ai cùng ai từ từ trải qua con đường trưởng thành?