Tuyết rơi mùa Hạ - Chương 11 - [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]

805 80 6
                                    

Sau khi trở về nhà, Mã Gia Kỳ không tài nào chợp mắt được. Cả người đều hưng phấn lạ thường. Hễ anh nhắm mắt lại, cảnh tượng ban tối lại hiện lên vô cùng sắc nét. Nghĩ tới đây, khuôn mặt người nọ đỏ bừng, nóng ran. Mã Gia Kỳ trấn tĩnh bản thân. Lần đầu tiên trên cuộc đời, anh dám lấy hết dũng khí để hôn một người. Cảm giác thật khó tả. Bàn tay không tự chủ đưa lên, chạm vào cánh môi. Buột miệng cảm thán "Thật ngọt".

Chật vật lăn lộn trên chiếc giường đơn một hồi. Mã Gia Kỳ bất lực nằm im. Đôi mắt hướng trần nhà mà nhìn tới.

"Lại một đêm mất ngủ."

Ở một nơi nào đó thuộc thành phố Bắc Kinh.

"Xoạch"

Tiếng mở cửa khẽ khàng vang lên trong bóng tối. Đinh Trình Hâm rón rén đẩy cửa bước vào. Dường như mọi người đã chìm vào giấc ngủ từ lâu. Cậu đặt đôi giày lên kệ. Đi một mạch về phòng. Không có người ngủ cùng Đinh Trình Hâm làm sao dám ở bên biệt thự riêng của mình. Chứng sợ ma, sợ bóng tối của người nọ còn chưa được cải thiện.

Trở về tới phòng, Đinh Trình Hâm thở phào nhẹ nhõm. Cha cậu mà biết được đêm hôm còn qua lại dưới nhà. Chắc chắn sẽ cắt mọi chi phí sinh hoạt. Mặc dù Đinh Trình Hạ rất chiều chuộng nhị thế tổ này nhưng người xưa có câu "Quốc có quốc pháp, Gia có gia quy". Sau 10 giờ đêm sẽ không được ra khỏi nhà nữa. Hoặc là ra ngoài từ sớm, ở đâu thì cứ nguyên đó, hoặc là ngồi im trong nhà.

Đinh Trình Hạ hiểu rõ Trình Hâm là đứa trẻ nghịch ngợm, tinh quái, hay đi gây chuyện. Ông sợ cậu quý tử xảy ra chuyện gì, không có ai nối dõi tông đường. Chăm lo hương hoả nhà họ Đinh.

Đinh Trình Hâm đặt mông xuống giường. Hôm nay cậu ngủ chưa đủ giấc a. Như mọi khi, chỉ cần ngã vào gối là Đinh thiếu gia sẽ bất tỉnh nhân sự. Ấy thế mà hiện tại, đôi mắt to tròn phủ một tầng sương mỏng lấp lánh lại đang tỉnh táo vô cùng. Trong lòng Đinh Trình Hâm xuất hiện một loại cảm giác mới lạ. Từ trước tới nay chưa từng có. Chính là "kinh hỉ(1)".

(1) Kinh hỉ: Kinh ngạc đi kèm vui sướng.

Đinh Trình Hâm quay người về phía cửa kính. Đôi mắt vẫn gián chặt vào chiếc màn hình điện thoại. Lòng cậu rối như mớ bòng bong. Chuyện Mã Gia Kỳ chủ động hôn cậu như là một giấc mơ vậy. Vừa kích thích lại sợ tỉnh mộng sẽ hụt hẫng vô cùng.

Trằn trọc một hồi, người nọ liền bấm máy gọi làm phiền Lưu Diệu Văn.

Cả buổi tối, Lưu Diệu Văn giành thời gian cho tập luyện vũ đạo. Mấy ngày sắp tới Khoa vũ đạo có kì thi sát hạch để tuyển chọn sinh viên. Anh không thể để lỡ cơ hội tốt này. Tập luyện chăm chỉ xong, Lưu Diệu Văn chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ. Trùm mình vào chăn êm nệm ấm hảo hảo an giấc. Nhưng không, ước mơ nhỏ bé của anh thật khó thành hiện thực. Nhận được điện thoại lúc nửa đêm của đại ca mình, anh không biết nên vui hay buồn nữa.

- Alo... em đây - Lưu Diệu Văn uể oải nhấc máy.

- Mày đã bao giờ hôn ai chưa Lưu Diệu Văn?

Tuyết rơi mùa Hạ [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ