"Ái tình như một cơn gió, trầm luân để rồi đau thương."
Mã Gia Kỳ nới lỏng vòng tay của Đinh Trình Hâm. Ôn nhu hôn lên môi người nọ tiện vén nhẹ tóc mái cậu qua một bên nhìn ngắm khuôn mặt mà anh ngày đêm mong nhớ.
- Về nhà tớ ăn cơm thôi. Hôm nay mẹ tớ mời, cậu gầy quá...
Đinh Trình Hâm vui vẻ gật đầu, nắm tay đối phương rời khỏi. Những đau đớn trước kia chợt biến đi đâu mất.
Có một Đinh Trình Hâm luôn như vậy, dễ tổn thương bởi lời nói, hành động của người khác. Nhưng cũng dễ dàng quên đi đau thương bản thân phải cam chịu. Không phải cậu không nhớ, chỉ là quá mềm lòng mà tha thứ.
Mùng 07 tháng 08 dương lịch năm xxyy - Tiết lập Thu.
Vào Thu, thời tiết bắt đầu dễ chịu hơn hẳn. Cái nóng đã biến mất dần, thay vào đó là sự mát mẻ, thoáng đãng lạ thường.
Mã Gia Kỳ không còn ở lại cùng Đinh Trình Hâm như trước nữa cũng không nói rõ lí do. Mỗi lần cậu đề cập tới, anh đều né tránh câu hỏi. Chiều nào Mã Gia Kỳ cũng dẫn Đinh Trình Hâm tới cuối hẽm, nơi con người có thể dễ dàng hoà mình vào thiên nhiên.
Đinh Trình Hâm ngồi xuống bên cạnh Mã Gia Kỳ, dạo gần đây sắc mặt của anh kém đi nhiều. Cậu lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của đối phương. Chợt mặt người nọ tái đi, rút vội tay ra khỏi.
Né tránh ánh mắt thăm dò của đối phương càng khiến người nọ nghi ngờ. Mu bàn tay đang run rẩy vì sưng tấy khiến cậu hoảng hốt. Những vết lằn còn kéo dài tới tận mắt cá. Đinh Trình Hâm khẩn trương vén tay áo lên, vén lên tới đâu đồng tử mở lớn tới đấy. Mã Gia Kỳ vẫn im lặng không nói gì.
Sợ hãi, hoảng hốt, chua xót chính là tâm trạng của cậu lúc này. Đinh Trình Hâm bắt đầu cởi tung những chiếc cúc nhỏ, đôi bàn tay run lên vì cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Trên lồng ngực, dưới múi bụng, cánh tay, bả vai thậm chí sau lưng chằng chịt những vết hằn rướm máu. Có cả dấu nịt và dây thừng để lại tím ngắt trên đó. Đinh Trình Hâm bịt chặt miệng, lồng ngực như muốn nổ tung ra.
- Mã Gia Kỳ. Người cậu.... là ai?
Ánh mắt sâu hoắm, chất chứa những câu chuyện thầm kín khiến người khác không khỏi đau lòng. Mã Gia Kỳ im lặng một hồi lâu mới lên tiếng trả lời cậu.
- Cha tớ. Ông ấy trở về rồi. Tớ là một đứa con vô dụng...
Không cần anh nói tiếp, cậu cũng tự đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Trình Hâm không thể làm gì hơn lúc này, cậu không được phép can dự vào chuyện gia đình của người khác. Chỉ lặng lẽ vụng về thơm lên những vết thương chằng chịt đang dày xéo trên cơ thể người nọ.
Nắm lấy bàn tay của đối phương, cậu đặt nó lên ngực trái của mình khẽ thì thầm.
- Kỳ...Lần sau, đừng dấu tớ. Chỗ này của tớ... đau quá.
Càng ngày, những vết thương càng chồng chéo lên nhau, thật khó coi. Thời gian gặp nhau của bọn họ dường như bị thế lực vô hình nào đó thu hẹp dần.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tuyết rơi mùa Hạ [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]
FanfictionMã Gia Kỳ: Trên đời này có Tuyết rơi mùa Hạ sao? Đinh Trình Hâm: Là khi cậu đau lòng quá sinh ra ảo giác, ý nghĩa chính là như vậy. "Gặp nhau là duyên , nợ nhau một đời". Thể loại: ngược tâm, hiện đại, bán học đường, có H. Vui lòng không áp lên...