Tuyết rơi mùa Hạ - Chương Đặc biệt - [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫

474 47 11
                                    

CHƯƠNG ĐẶC BIỆT - Thất Tịch không mưa

Nhìn kìa, gió đã nổi lên rồi.

Trăng chưa tới độ rằm nét tròn trịa mới bắt đầu được hình thành khai sơ nhưng ánh hào quang sáng lạn thì vẫn giữ nguyên như cũ. Màu vàng nhạt dịu dàng êm ả nổi bật giữa nền trời tím đen như mực vẽ. Những đám mây trôi hững hờ như gợn sóng biển mỗi khi trời về khuya.

Đinh Trình Hâm bước về phía lan can lặng lẽ chống khuỷu tay tựa vào đó nhìn ngắm bầu trời đầy ánh sao lấp lánh xinh đẹp. Hàng mi cong rung rinh trong cơn gió Thu đang phảng phất mùi hoa cỏ thơm mát, nhẹ dịu. Bất giác bàn tay nhỏ nhắn đưa lên chống cằm suy nghĩ thứ gì đó.

Đột nhiên liễm bì (1) cảm nhận được sức ấm nhất định của nhiệt độ cơ thể truyền tới. Đôi mắt biếc long lanh bị bàn tay mềm mại của ai đó che phủ. Người nọ "a" lên khẽ giật mình theo phản xạ lùi về phía sau liền chạm phải lồng ngực vững chắc của đối phương.

(1) Liễm bì: da mặt.

- Đinh Nhi đang làm gì vậy?

Hơi thở ấm áp từ giọng nói ôn nhu thoát ra, từng thanh âm một như rót mật vào tai người nọ. Phiếm má Đinh Trình Hâm bỗng đỏ hồng.

- Tớ...tớ...- Cậu trở nên bối rối.

- Đinh Nhi đang ngắm sao a? Vậy tớ ngắm cùng cậu nhé?

Không đợi đối phương kịp trả lời, tay liền luồn qua hông ôm chặt cậu từ phía sau. Thuận tiện đặt cằm lên hõm vai người nọ hít một hơi thật sâu.

"Là vị cam, vừa thơm vừa ấm áp." Nam nhân nọ thầm nghĩ.

Đồng tử giãn nở trong giây lát vì kinh hỉ, Đinh Trình Hâm hướng mắt xuống nhìn mái tóc đen mượt đang cọ vào cổ của mình. Khoé môi nở rộ nụ cười tươi tắn, hạnh phúc.

Cậu như bông Lê trắng muốt, nhỏ xinh giữa bạt ngàn sơn sâu còn tớ như loài chim lạc đường nương lại giữa rừng Lê.

Hoa Lê là tượng trưng cho vẻ đẹp tự nhiên, tinh khôi và trong sáng. Là loài hoa của tình cảm chớm nở ban đầu, nhẹ nhàng mà chân thật. Tuy thuần khiết, tinh khôi là thế nhưng lại mỏng manh, dễ tan biến. Sớm nở chóng tàn, cần được nhẹ nhàng nâng niu bảo bọc.

Mã Gia Kỳ khẽ thì thầm bên tai đối phương rồi từ từ xoay bả vai người nọ về phía chính diện với mình. Mắt chạm mắt nói lời thật lòng.

- Cậu có biết hôm nay là ngày gì không, Đinh Nhi?

- Chẳng phải là Thất tịch sao? - Hai cánh tay nhanh nhẹn luồn qua ôm nhẹ gáy cổ người kia, trao gửi ánh nhìn tình tứ.

Mê muội, không lối thoát. Mã Gia Kỳ đã lạc vào trong ánh sao trời của Đinh Trình Hâm mất rồi.

- Cậu ghé sát lại đi tớ có chuyện muốn nói thầm với cậu.

- Cậu nó...

Đinh Trình Hâm làm theo lời anh liền xích lại gần nhưng chưa kịp nói hết câu phiến môi mềm đã bị ai đó chiếm dụng.

Đôi mắt không thể nào khai mở hơn được nữa, cảm giác tê rân rân chạy dọc cơ thể người nọ. Đinh Trình Hâm nhắm hờ mi tâm tận hưởng hương vị ngọt ngào nơi đầu môi.

Tuyết rơi mùa Hạ [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ