Chap 1: Ác mộng!

2.6K 181 26
                                    

Mùi xác hôi tanh tưởi bao xộc lấy cánh mũi, lớp sương mù giăng đầy xung quanh, bao trùm lấy những hình thù kì dị đang đi một cách quặt què gớm ghiếc. Chúng nó từng bước tiến đến phía tôi, tứ chi tôi đông cứng không nhúc nhích, đến cả việc di chuyển con ngươi thôi cũng kinh sợ đến độ không thể. Có lẽ...chỉ đành đứng đây, và...chờ chết.

Trước mắt tôi là đám vong ma với hình thù kì quái, chúng nó thay phiên nhau bước đi, đôi con ngươi trắng giả cứ nhìn thẳng về phía tôi, đôi bàn tay cùng những cái móng nhọn màu đen bấu víu vào cái quần rách nát, chân thì cứ loạng choạng đan xen vào nhau mà đi trong thật ngứa mắt, và điều tôi cảm thấy rất ngạc nhiên...da chúng nó đều màu xanh lá nhạt, các tơ máu và dây gân hiện rõ trên khuôn mặt và cánh tay.

Tôi cảm nhận đôi chân bị những cái tay xương xẩu bấu lấy, lạnh ngắt đến khó tin, chúng nó thi nhau vuốt nhẹ lấy đôi chân khiến lông tơ tôi dựng đứng. Tôi hoảng loạn, vừa muốn nhìn xuống lại vừa muốn chạy đi, nhưng có lẽ là bất khả thi đối với tôi ở hiện tại.

Tôi nghe rõ tiếng thở phì phò, tiếng thở mạnh và cả tiếng gầm gừ của đám vong ma, ồ..và tôi còn cảm nhận phía sau lưng tôi đang dần hiện diện một cơ thể nhỉ (?) Vì tiếng thở của nó đang áp sát lấy tai tôi như cố ý cho tôi biết " Tao ở sau mày này, nhóc con ".

Tôi cảm nhận được từng thớ xương xẩu xanh lè với các tơ máu hiện lên đang bám víu lấy bả vai tôi, giọng nói khàn đặc, rè rè khó nghe thầm thì.

-" Nhà họ Kim...đừng đến gần...nhà họ Kim...đừng lấy...đừng liên quan...mày sẽ chết...grừ...nhất định sẽ chết...không toàn thây " tôi nghe không sót một chữ, giọng nói khàn đặc đứt quãng khiến tôi khó chịu, máu tò mò nổi lên nhưng không được giải thích khiến tôi bắt đầu cáu, nhíu mày.

Nhà họ Kim? Đừng đến gần? Chết không toàn thây? Ý của câu này là sao cơ chứ?

Trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả, nói mà không giải thích thì chẳng khác nào bứt người khác cho đến chết kia chứ?

Phía sau lưng không còn cảm nhận cái lạnh thấu xương sống, trên vai cũng chả còn cái thứ kinh tởm ấy bấu víu nữa, cũng chẳng còn cảm nhận từng đợt hơi lạnh ngắt phả vào gáy khiến tâm tôi dần nhẹ nhõm, thở hắt ra.

Nhưng có vẻ là...chưa xong nhỉ (?)

Đám vong ma khi nãy còn im lìm gầm gừ, nay lại bắt đầu hét toáng lên điên cuồng, chúng nó xô đẩy nhau, chạy toáng loạn, chúng nó quằn quại hét lên những âm thanh chói tai. Tôi nghe bọn chúng thi nhau nói những câu vô nghĩa, những câu nói khiến đại não tôi chưa kịp định thần đã bị tiếng hét vọng lại làm não tôi gần như muốn tê liệt, bản thân thở gấp đầy khó chịu.

-" Mày...không được đến nhà họ Kim...quỷ...ma...mày chết...ngôi mộ...bờ hồ...cái giếng nước...ma...vong...hài cốt...chết...tự vẫn...ahhhhhhhhhhhhhh ".

MẮT ÂM DƯƠNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ