Chap 19: Cái xác dưới đất

667 88 9
                                    

Tôi lo sợ, chân cẳng co lại, cả cơ thể run lên cầm cập, tim tôi đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay tôi bấu chặt lấy cái áo lụa trên người. Cũng chẳng hiểu vì lý do gì, len lỏi trong tâm trí lại muốn xoay người nhìn thân ảnh phát ra tiếng nói. Nghĩ là làm, tôi nhắm chặt mắt, tay bấu chặt cái áo đến nhăn nhúm, tay còn lại thì gồng lấy mà nắm chặt đến lộ cả dây gân. Tôi thở hắt lấy một hơi, cả người run rẩy nhẹ nhàng quay lại.

Cơ thể tôi vừa di chuyển, gió lạnh từ đâu phả vào càng khiến tôi sợ đến phát run. Nó len lỏi vào từng thớ thịt, cái cảm giác khó chịu và mùi tanh tưởi của côn trùng xộc thẳng vào mũi tôi, trán tôi lấm tấm mồ hôi, áo cũng đã ướt đi đôi chút. Dù đã xoay lưng về phía sau từ nãy giờ, nhưng tôi lại không có can đảm mà mở to đôi mắt để trực tiếp nhìn thẳng vào cái cơ thể nửa người nửa ma kia, có thứ gì đó thôi thúc tôi...thôi thúc tôi phải mở mắt, phải đối diện...Càng chần chừ, ý chí càng lớn, càng lo sợ, càng muốn mở mắt ra xem.

Tôi đắn đo một hồi, lại cảm nhận ở vùng mắt như có thứ gì lạnh lắm chạm vào, khớp xương lạnh chạm quanh đôi mắt tôi. Tôi nuốt nước bọt, tôi biết chính bản thân đang gặp phải loại hoàn cảnh nào, tôi thở gấp, tay càng bấu chặt cái áo hơn. Bỗng...đôi mắt tôi như bị ai cào cấu, mở toạc lấy phần mắt tôi, hình như...thứ đó muốn tôi thấy nó, muốn tôi đối diện với nó.

Mắt tôi căng ra hết cỡ, hình ảnh gớm ghiếc của thân ảnh kia một lần nữa thu vào trong tầm mắt. Tôi chợt khụy xuống, mắt cụp lại như không muốn đối diện, tôi sợ hãi, hai cánh tay cứ run rẩy, chân cũng chẳng còn đứng vững nữa.

Thứ tôi vừa nhìn thấy là một hồn ma của một thiếu nữ trạc 20, gương mặt cô ta bị đánh đến bầm dập, đôi mắt phía bên trái gần như sắp lòi ra vì vết đánh bầm tím to tổ bố, thân thể cô ta chi chít hàng loạt các loại ấu trùng, côn trùng bẩn thỉu vây lấy, chúng nó gặm nhấm, đeo bám lấy cơ thể của cô, chính giữa bụng lòng thòng đoạn ruột dài, sau lớp áo rõ ràng là lộ ra cả một đống nội tạng...dù là trong bóng tối...tôi vẫn có thể thấy rõ...rõ đến mức...khiếp sợ!

-" Cậu thấy rồi đó...tui bị hãm hại...tui bị đánh đập tàn nhẫn...hic...nó...nó cưỡng bức tui...nó chà đập cơ thể tui như một con thú...nó...nó còn nhẫn tâm hơn là... nó moi lấy cả nội tạng tui...nó chôn tui...chôn tui phía dưới gốc đa này...xin cậu...cứu tui...làm ơn " cô ta quỳ xuống van nài tôi, đôi con mắt ứa ra là những giọt nước long lanh chảy dài trên đôi gò má trắng bệt, nhìn cô thật sự rất đáng thương.

Cô ấy còn rất trẻ, tôi không chắc...nhưng thật đáng tiếc...cô ấy lại gánh phải cái loại chuyện khủng khiếp này trên người, bị cưỡng hiếp, bị đánh đập...bị moi lấy cả nội tạng. Thật sự rất tàn nhẫn!

Tôi nuốt nước bọt, trấn tỉnh lại bản thân, tôi đưa mắt lên nhìn cô.

-" Cô muốn tui giúp gì cho cô? " tôi khẽ giọng hỏi.

Cô mím chặt môi, thở gấp, cả cơ thể rung lên.

-" Báo quan...tui muốn họ phải đền bù, phải trả giá...tui chỉ cần họ trả giá cho mọi lỗi lầm mà họ đã gây ra trên cơ thể tui " cô hít một hơi thật sâu, mắt vô hồn đáp.

MẮT ÂM DƯƠNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ