Chap 15: Khả Anh trở về!

735 103 5
                                    

Hôm nay khí trời có vẻ khá ấm áp nên khi vừa ăn xong với ông Trương và Thái Hanh, tôi một mạch chạy ra ngoài mà dạo quanh sân vườn với đầy sắc hoa đẹp mắt.

Đang hết lời tán dương mấy chậu bông đẹp, mắt tôi lại va phải một người con gái đang đứng lấp ló ở trước cửa Trương gia.

Tôi có chút thắc mắc, dạo bữa tôi cũng thấy người con gái này đứng ở trước hiên cổng Trương gia, từ hôm đó đến hôm nay vẫn thấy? Bỏ qua cái thắc mắc trong não, tôi cũng nhanh chóng đi đến mở cửa.

Vừa mở cổng lớn Trương gia, cả cơ thể ướt như chuột lột của người con gái này đập thẳng vào mắt tôi.

Một bộ dạng ướt nhẹp, đã thế đồ trên người còn rất mỏng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy cả nội y lộ ra bên ngoài. Tôi có chút nhíu mày khó chịu, vội lên tiếng.

-“ Cô là ai mà bữa rày tui thấy cô cứ đứng lấp ló trước nhà ông Trương thế? " tôi đưa tay, vỗ vỗ lên cái vai gầy nhỏ.

Giọng tôi cất lên khiến cô giật mình, cơ thể rung rẩy quay mặt lại nhìn tôi.

Gương mặt cô trắng nhách, cơ mà những đường nét xinh đẹp, mềm mại lại lồ lộ rõ hơn sau mớ tóc dài xơ xác được phủ xung quanh mặt. Mũi cao, mắt hai mí long lanh, môi trái tim nhỏ nhắn có màu trắng tái, cô mặc trên người là cái yếm màu trắng tươi, vai cô rung rung nhìn tôi, mắt đẫm lệ.

-“ Cậu...cậu thấy tui sao? “ cô thút thít nhỏ giọng, giọng nói như chứa đựng cả sự ủy khúc đầy thương tâm, mắt long lanh hiện lên tầng nước trong suốt.

Có vẻ như tôi ngầm hiểu ra được ý nghĩa câu nói của cô gái trước mặt, cả cơ thể tôi chết trân tại chỗ.

Mới sáng sớm mà đã gặp phải vong ma rồi sao!!!!!

-“ Cậu...cậu đừng sợ...tui không làm hại cậu đâu... “ cô mím chặt môi, tay quơ quào loạn xạ.

Tôi nghe cô gái trước mặt nói như thế, gương mặt lại hiện lên cái nét thương tâm và thành thật, cơ thể tô icũng dần dần thả lỏng, cơ mà tôi vẫn rung.

-“ Cô...cô tên là gì? “ mày tôi nhíu chặt, nhìn cô lom lom, hỏi nhỏ.

-“ Tui...tui tên là...là Khả Anh “.

Tôi nghe cô nói xong liền trố mắt, nhớ lại chuyện hôm qua ông Trương kể, tôi rối rít hỏi cô.

-“ Thế cô đã đi đâu mà để thành ra cái nông nổi này thế hả? Ông bà Trương nhớ thương cô lắm đó, cô biết không?” tôi giọng điệu trách mắng, nhíu mày nhìn lấy thân ảnh gầy gò đang nấc lên từng đợt, đôi vai gầy từ nãy giờ vẫn rung rung, nay lại được cớ mà rung mạnh.

-“ Tui...tui bị cướp...bị người ta giết...quăng xác xuống sông để phi tan “ mặt cô mếu máo kể cho tôi nghe.

Nghe cô nói xong, mọi cục tức trong lòng đều tự dưng mà nuốt trôi, giờ đây chỉ có sự thương cảm cho cô gái bất hạnh trước mặt.

-“ Tui muốn gặp cha má lắm chớ...mà tui vào không được...mấy ông thần giữ cửa ở đây không cho tôi vào “ cô uất lệ ngó hai bên cây cột cửa.

Tôi tròn xoe mắt nhìn cô, mặt méo xẹo.

-“ Cậu...cậu nói cho cha má tui biết đi...nói cha má tui là đứa con Khả Anh chết rồi, chết ở con sông cuối làng “ cô dùng hai bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy tay tôi, khẩn khoảng cầu xin, mắt long lanh chảy dài.

MẮT ÂM DƯƠNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ