Chap 10: Tỉnh

903 109 8
                                    

Thấy sắc mặt Chính Quốc hồng hào trở lại, nước da trắng hồng, gân xanh không còn nổi lềnh bềnh ở vùng trán và hai cánh tay, Thái Hanh nhẹ thở hắt một hơi.

Nhúng lấy khăn vào nước ấm, vắt cho thật khô ráo, anh nhẹ nhàng lau đi vầng trán thấm đầy mồ hôi và cả nước bọt còn dính một chút ở khoé miệng.

Cũng thật may mắn vì từ nãy giờ bà cả vẫn ở đây săn sóc cho Chính Quốc, đến khi Thái Hanh mở lời kêu bà về nghỉ ngơi, bà cũng thôi, gật đầu mỉm cười với thằng con trai rồi cũng nhanh chóng trở về phòng.

Lão Kim và các bà cũng chẳng nén lại lâu, xem xét một chút thì ai nấy cũng trở về, đám gia nhân bên ngoài cũng dần tản ra mà trở lại làm việc.

Lúc này, chỉ còn mỗi Thái Hanh vẫn đứng đấy nhìn thân ảnh nằm mê man trên giường, thật may vì cậu vẫn còn nằm đây, vẫn còn thở và đặt biệt hơn là...vẫn còn ở cạnh anh.

-" Em cứ hôn mê, nằm li bì gần cả tuần...mau thức dậy để ăn uống còn mau lại sức " anh lau cánh tay xụi lơ, vừa lau vừa thì thầm.

Nhìn Chính Quốc, anh lại nhớ đến những chuyện tài đình mà cô út Như Hoa đã làm đối với cậu, liên tiếp dùng nhiều thủ đoạn để cậu tử nạn, còn sai khiến người khác để hại chết Chính Quốc.

Mặt anh buồn hiu, mắt cụp xuống.

Thái Hanh đã biết Chính Quốc từ rất lâu, anh đã đem lòng cảm mến chàng trai với khuôn mặt xinh đẹp, dễ thương này từ ánh nhìn đầu tiên khi anh còn ở bên Tây. Duyên nợ cho anh một lần nữa gặp cậu, biết đến cậu, để rồi nên duyên vợ chồng. Thật khó để một cậu cả họ Kim luôn lạnh nhạt nay lại phải lòng một cậu Điền Chính Quốc của gia trang họ Điền, cũng thật khó khi đặt một người vào trong tim, chỉ bằng cái nhìn lướt qua.

(...)

Cũng đã hơn một tuần cậu li bì nằm trên giường, mơ thấy những giấc mơ kì lạ, cổ quái và quái dị. Khó tin được khi trong giấc mơ, cậu thấy hết những chuyện tàn ác của các bà trong phủ này làm ra, thấy họ giết người, yểm bùa, tâm cơ tính kế để giết hại lẫn nhau.

Đôi mắt nặng trĩu nhẹ mở ra, cậu mơ màng, có chút choáng liền lắc mạnh đầu. Cả cơ thể đau nhức, tứ chi kêu lên răng rắc không ngừng khi cậu cử động, có vẻ như vì nằm quá lâu, không vận động nên cơ thể mới như thế.

-" N...nước...nước... " giọng non nớt thều thào, tay cậu quơ loạn xạ.

Thái Hanh đang thiếp đi thì bất chợt choàng tỉnh dậy, thấy Chính Quốc tỉnh lại, miệng kêu "nước", anh vừa vui lại vừa hốt hoảng, nhanh chóng tiến đến, rót cho cậu một ly nước ấm.

Nhìn tay cậu rung rung nhận lấy, nhấc ly nước lên tu một lần hết sạch, cái bụng vì bị chủ bỏ đói hơn cả tuần liền kêu gọi thất thanh. Anh nghe thấy, liền mỉm cười nhẹ nhàng, đi vào trong lấy cái áo lông ấm choàng lên cho cậu.

-" Đã khỏe hơn chưa? Có mệt ở đâu không? " anh chạm lên bàn tay cậu, xoa nắn.

Chính Quốc lười biếng trả lời, cả cơ thể đổ ập vào vai anh, cái đầu nhỏ tựa lên bờ vai rộng.

-" Sắp...chết rồi " cậu thều thào mệt mỏi.

Thật sự, cậu mệt đến mức không còn muốn suy nghĩ bất cứ thứ gì ngoài việc muốn đi ngủ, muốn ăn và muốn trấn tỉnh lại bản thân.

MẮT ÂM DƯƠNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ