Chap 11: Đáng thương

904 111 3
                                    

Sau vài hôm tịnh dưỡng thì cơ thể tôi cũng đã đỡ hơn rất nhiều, công lớn nhất vẫn là Thái Hanh vì tận tụy săn sóc cho tôi, kế đó là cái Nhu vẫn luôn nấu mấy món ngon cho tôi bồi bổ.

Tôi ngồi trên giường, thong dong đung đưa chân, buồn chán nhìn ra ngoài cửa.

-" Xong rồi, đi ra ăn sáng " Thái Hanh tiến đến, đưa tay xoa xoa lên mái tóc tôi.

Tôi mỉm cười, nhảy nhanh xuống giường, liền lật đật chạy ra mở cửa. Tôi vừa bước ra khỏi cánh cửa phòng, bất ngờ luồn gió mạnh từ đâu phả thẳng trực tiếp vào mặt khiến toàn thân tôi một phen điếng hồn, khí nặng tỏa ra bao trùm lấy cánh mũi khiến tôi khó thở, nó như thể đang cố tình đè ép lấy buồng phổi, không cho tôi thở.

-" Chuyện gì? " Thái Hanh từ phía sau đỡ cả cơ thể tôi đang chúi nhũi về phía sau. Tôi lấy cánh tay anh làm trụ đỡ, cả cơ thể đều được anh bao gọn vào trong lòng ngực.

-" Khó...khó thở " tôi lẩm bẩm, thở gấp.

Anh có chút khó hiểu, nhẹ nhàng vuốt lên tấm lưng tôi trấn an.

-" Không sao, chắc lâu ngày không ra khỏi phòng nên mới thấy lạ ".

Nghe anh nói cũng có vẻ đúng, tôi ậm ừ. Ậm ừ cho có lệ chứ thật ra não tôi đang bắt đầu quay cuồng trong mớ hỗn độn, những nơi tôi và anh đi qua đều thấy đám vong hồn vất va vất vưởng mờ nhạt đang đứng đó nhìn tôi, nó rất mờ, cứ như một làn khói.

Cùng anh nhanh chóng đến nhà lớn dùng bữa cùng cha má. Thấy mọi người đều có mặt đông đủ, tôi nhẹ nhàng cuối đầu cung kính, cũng như thường lệ anh kéo ghế cho tôi ngồi, xoa lấy mái tóc tôi rồi cả hai cùng nhau ngồi xuống.

-" Con đã đỡ hơn chưa Chính Quốc? " má cả nhìn tôi, gắp cho tôi một cục thịt kho lớn đặt vào chén.

-" Đỡ rồi ạ, tất cả là nhờ Thái Hanh hết má ạ " tôi mỉm cười, gật đầu cảm ơn má cả.

Má cả cười hiền từ nhìn tôi, coi bộ cũng ưng thuận lắm. Lại nhìn sang Thái Hanh, thấy mắt anh cứ dán chặt vào người tôi, tôi vừa thắc mắc lại vừa khó chịu, chép miệng quay sang nhìn anh, khẽ nói.

-" Tui biết tui đẹp, đừng có nhìn đến mức thèm thuồng nhỏ dãi như thế chứ " tôi che miệng, lí nhí nói với anh.

Anh bật cười, mày nhướng lên, như không quan tâm mà nâng đũa gắp cho tôi mấy miếng rau.

-" Ừ, ăn đi ".

Tôi trề môi nhìn con người không có chút mắm muối nào nói chuyện. Đúng là nhạt...nhạt hơn nước lã!

-" Ừ Chính Quốc, hôm trước ông Điền có cậy người qua hỏi thăm bệnh tình của con " lão Kim cho miếng thịt vào miệng, nhai chóp chép nói.

Tôi mở to đôi mắt, mặt vui vẻ hỏi lão Kim.

-" Thế cha nói thế nào ạ? "

-" Ta bảo, còn vài bữa là con sẽ bình phục nên ông ấy và bà Điền cũng đỡ lo ".

Tôi gật đầu, ngậm lấy cái đũa mà hí hửng mỉm cười.

Bỗng tôi nhìn phía ghế trống cạnh bà tư, có chút thắc mắc, cô út Như Hoa đâu sao không thấy ra ăn cơm nhỉ? Tôi nhíu mày, quay sang to nhỏ với Thái Hanh.

MẮT ÂM DƯƠNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ